Mấy hôm rồi những cơn mưa phùn cứ lất phất bay bay, bầu trời xám xịt, thỉnh thoảng vài cơn gió rít lên từng hồi như than vãn một thời hoàng kim đã mất. Tháng Bảy đất trời chuyển biến kỳ lạ, mưa phùn dai dẳng sụt sùi, trời âm u và thật thấp, tưởng như những linh hồn oan, uổng tử còn vất vưởng đâu đây…
Tháng Bảy cúng cô hồn và cũng là mùa báo hiếu. Vu Lan đến gợi nỗi ngậm ngùi thương Cha, nhớ Mẹ, nước mắt rơi rơi. Nỗi nhớ êm đềm da diết như cơn mưa chiều tháng Bảy sụt sùi, mưa của đất trời hay mưa trong lòng con trẻ tha thiết nhớ Song Đường khôn nguôi!
Người ta bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất để quên, nhưng làm sao tôi quên được những ngày cuối cùng Mẹ tôi đã ra đi? Mẹ ra đi hơn 8 năm rồi nhưng hình ảnh của người lúc nào cũng trong Tâm tôi. Những ngày cuối cùng nằm trên giường bệnh Mẹ thật tội nghiệp, lòng tôi đau như dao cắt, Mẹ chỉ còn là một nắm xương tàn tạ, thịt đâu mất tiêu rồi chỉ còn da bọc xương? Mẹ ơi ngày Mẹ ra đi con không về được để tiễn Mẹ lần cuối cùng bỡi chúng con còn lưu lạc trên xứ người, nơi cách xa hơn nửa vòng trái đất. Cả một đời Mẹ đã hy sinh quá nhiều cho chồng, con, quên đi bản thân của mình:
Con cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non… (CD)
Cuộc đời của Mẹ là như thế, làm sao kể xiết ân nghĩa nầy Mẹ ơi…
Cứ mỗi độ Vu Lan về lòng con lại thổn thức, thương công Cha dưỡng dục, nhớ nghĩa Mẹ sinh thành :
Mẹ ta tro bụi trên sông,
Xuôi chèo qua nẻo hư không mẹ về.
Chiều hoa trắng rụng bốn bề,
Trần gian thêm một kẻ về mồ côi.
Từ đây chỗ mẹ ta ngồi,
Mây như tóc trắng rối bời mây qua.” ( Đỗ Trung Quân) “
Mẹ ơi, giờ Mẹ ở nơi đâu, con cô đơn, lạc lõng và nhớ thương Mẹ quá đổi, có còn kiếp nào để Mẹ con mình gặp lại nữa hay không? Chiều nay tháng Bảy, trời chớm Thu se lạnh, mưa phùn giăng khắp nẻo nhớ Mẹ lệ sa từng dòng:
Vi vu hiu hắt thu phong,
Chạnh niềm hiếu đạo trong lòng xót xa.
Công cha nghĩa mẹ đậm đà,
Mảy may chưa đáp lệ sa đôi hàng.” (ST)
Đời người qua mau, nhưng lại thích quay cuồng chạy theo danh vọng, vật chất, đè đạp lên nhau để sống; thương hận, đố kỵ, hờn ghen… và cuối cùng được gì, cũng chỉ là nắm tro tàn mà thôi! Buồn thay con người vì vô mình che đậy nên không nhìn thấy…
Ngày Ba tôi ra đi cũng là ngày đất trời nghiêng ngả trong tôi. Ông nằm trên giường bệnh vừa đúng một tháng, buổi sáng hôm đó tôi đi làm ông vẫn còn ngủ, đến 2 giờ chiều về, vừa bước vào nhà em trai nói Ba đã đi rồi, em bảo tôi “ đừng khóc “ thật ra không phải tôi khóc, trong lòng tôi đã gào lên thảm thiết, hai đấng sinh thành thân yêu nhất, hai chỗ nương tựa tinh thần của chúng tôi đã vĩnh viễn rời xa, bỏ lại chúng tôi những đứa con vừa mới trưởng thành đã lạc lõng nơi xứ lạ quê người… Chiều hôm ấy, một buổi chiều mưa mù, trời xám xịt lòng tôi tan nát, chúng tôi tiễn Ba tôi đi trong lặng lẽ, một đời làm quan, làm tướng thế mà ngày đi chỉ duy nhất một tấm nềm quấn lại tấm thân khô! Nước mắt rơi…
Ngay lúc nầy tôi mới ngộ, tôi thật sự hiểu kiếp người quá buồn và chua chát. Sự phi lý của một kiếp người, sinh lão, bệnh, tử. Bỗng dưng sinh ra, lớn lên, làm cật lực để nuôi bản thân, gia đình, rồi già, rồi bệnh, rồi chết, rồi chấm hết!!!
Vu Lan nầy là 8 mùa Vu Lan con đã cài hoa trắng, hình bóng Song Đường mãi mãi xa tít mù khơi, nhưng trong sâu thẳm đáy lòng cha Mẹ muôn đời vẫn là ánh sáng soi đường ấm áp trong những ngày còn lại của chúng con.
Cám ơn ân Cha, nghĩa Mẹ muôn đời hẹn lại kiếp sau…
Trần gian mắc đọa nợ trần
Mai sau hóa kiếp bụi trần tìm vui
**
Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường (ST)
Mùa Vu Lan 2018 (Mười ba tháng bảy âm lịch)
CD