LTS: Đầu năm, Cô chia sẻ với học trò một bài viết về Nu Cười do một người bạn gởi đến Cô. Cô nói rằng bài này hay hơn rất nhiều so với bài Nụ Cười Chay trước kia. Xin để các bạn nhận xét
Giá một nụ cười rẻ hơn giá tiền điện, thế nhưng nụ cười lại tỏa sáng nhiều hơn hàng trǎm bóng đèn điện. Không ai nghèo đến nỗi không thể mỉm một nụ cười, cũng không ai đủ giàu để sống mà không cần đến nụ cười của người khác. Một nụ cười – vốn liếng tuy nhỏ bé nhưng lại sinh hoa lợi nhiều, nó làm giàu cho kẻ đón nhận nó mà không hề làm kẻ trao tặng nó phải nghèo đi. Ngược lại, có khi người ta sẽ còn mãi mãi ghi nhớ.
Không ai đủ giàu mà bỏ qua không nhận lấy một nụ cười. Nụ cười tạo được hạnh phúc trong gia đình. Nụ cười là dấu hiệu của nhân ái. Nụ cười làm cho kẻ nhọc nhằn tìm được sự thoải mái dễ chịu. Nụ cười đem lại sự can đảm cho người nản chí, hoang mang.
Nếu có một lúc nào đó trong đời, bạn gặp một ai đó không cho bạn được một nụ cười như bạn đáng được nhận, thì bạn hãy quảng đại mà nở một nụ cười với người đó. Bởi vì không ai cần đến nụ cười cho bằng người không bao giờ biết cười.
Có một câu chuyện kể rằng: Saint Exupery từng là phi công tham gia chống phát xít trong Đệ nhị Thế chiến. Chính từ những nǎm tháng này ông đã viết ra tác phẩm “Nụ cười”. Không biết đây là một tự truyện hay một truyện hư cấu, nhưng tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupery là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông biết nay mai có thể bị xử bắn như nhiều người khác. Ông viết: “Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi giật giật, cố gắng rút trong túi áo một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua hàng chấn song nhà giam, tôi trông thấy một người cai tù. Tôi gọi: “Xin lỗi, anh có lửa không?”… Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười mà chẳng hiểu tại vì sao lại làm thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười. Lúc này dường như có một đốm lửa bùng cháy nhanh qua kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, nhưng do tôi đã mỉm cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh ta bật que diêm, đến gần tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây trước mặt tôi không còn là viên cai ngục phát xít mà chỉ là một con người. Anh ta hỏi tôi: “Anh có con chứ?”. Tôi đáp: “Có” và lôi từ trong ví ra tấm hình nhỏ của gia đình mình. Anh ta cũng vội rút trong túi áo ra hình những đứa con và bắt đầu kể lể về những kỳ vọng của anh đối với chúng. Đôi mắt tôi nhoà lệ. Tôi biết mình sắp chết và sẽ chẳng bao giờ gặp lại được người thân. Anh ta cũng bật khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khoá và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi khu vực thị trấn chiếm đóng, thả tôi tự do rồi quay trở về. Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi chỉ nhờ một nụ cười”.
Từ khi đọc được câu chuyện này tôi nghiệm ra được nhiều điều. Tôi biết rằng bên dưới mọi thứ vỏ bọc chúng ta dùng để thủ thế, để bảo vệ phẩm giá và địa vị, vẫn còn đó một điều thật quý giá mà tôi gọi là tâm hồn. Tôi tin rằng: nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng còn gì phải sợ hãi hay cǎm thù oán ghét nhau. Nếu bạn từng có một khoảnh khắc gắn bó với đồng loại qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin rằng bạn cũng đồng ý với tôi, đó là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau. Một nữ tu ở Calcutta đã cảm nhận được điều này trong cuộc sống, và bà đưa ra lời khuyên chân thành: “Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với vợ, với chồng, với con cái bạn và với mọi người dù đó là ai đi nữa, vì điều này sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau…”
RE: Nụ Cười
Cô Kính mến,
Đầu năm đọc bài “Nụ cười ” của cô , làm em nhớ đến thầy Phát dạy tụi em Sử điạ . Thầy nói Tụi em là con gái lúc nào củng phải tươi cười lên như caí hoa vậy đó , đừng để mặt muỉ iủ xiù trông xâú lắm .Thầy cũng rất vui tính , sau thầy lập gia dình với cô Quý dạy Lý hoá bên trường Trinh Vương , cô Quý cũng rất vui tính và dễ thương nữa cơ . thầy cô thật là đẹp đôi , đúng là duyên nợ cũa hai người . Năm mới em kính chúc thầy cô luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc. Học trò cũa cô , NgọcLan.
RE: Nụ Cười
Cô kính yêu! Em là người ưa cười, tính hài hước và luôn thích sự vui tươi trong cuộc sống…vậy mà có lần chỉ vì câu nói đùa ( do tự tin trước sự quen biết), em đã làm một chị bán hàng nổi cáu. Em thật ngạc hiên và không bao giờ dám quay lại mua hàng của người đó nữa. Đôi lúc cái cười vô duyên, không đúng chỗ còn tệ hại hơn là không cười phải không cô?
Kính mong cô và gia đình một ăm mới an khang thịnh vượng.
RE: Nụ Cười
Cô ơi,
Nụ cười có thể làm được điều lớn lao nhất: thay đổi vận mệnh, cứu rỗi con người… Em tin là điều ấy có thật. Trong cuộc sống còn cần lắm những nụ cười hóm hỉnh, cởi mở, thân thiện, bao dung, nhân hậu…Nụ cười “rẻ hơn giá tiền điện” hoặc không mất tiền mua nên em sẽ cố gắng “phung phí” sau khi đọc bài viết của cô đó. Cảm ơn những ý nghĩa tốt đẹp cô đã dành gởi cho chúng em, cô kính mến!
Nụ Cười Của Em
Hôm nay anh bỗng yêu đời
Được nghe giọng nói tiếng cười của em
Ước gì kề cận bên em
Anh không chịu nhịn nụ hôn nồng nàn
RE: Nụ Cười Của Em
Đêm qua anh ngủ thật ngon
Bên tai vẳng tiếng cười giòn của em
Thân gởi Khách
Nụ hôn để tỏ lời yêu
Ngây thơ em hãy cười nhiều mới xinh
Nụ cười tỏa sáng lung linh
Chớ mà nhận sớm nụ tình của ai!
Thân gởi Khách
Yêu sao tiếng cười của em
Có người mơ tưởng đêm đêm mộng lành
RE: Thân gởi Khách
Tiếng cười mới đó hôm qua
Hôm nay lại nhớ thiết tha tiếng cười
RE: RE: Thân gởi Khách
Tiếng cười mới đó hôm qua
Hôm nay lại nhớ thiết tha tiếng cười
Sẽ theo ai suốt một đời
Khi tình không trọn, khi người chia xa
Nụ Cười
Kính Thưa Cô. Trước tiên em xin kính chúc Cô và gia đình một năm mới sức khoẻ dồi dào, mọi việc như ý và có nhiều niềm vui.
Xin cảm ơn bài viết của Cô. Em nghĩ tại sao chúng ta lại không dành cho nhau những nụ cười yêu thương phải không Cô? Nụ cười có nhiều hàm ý: e thẹn, cỡi mở, lấy lệ, ngạo nghễ, khinh miệt…rất và rất nhiều. Tuỳ vào tâm trạng của người tặng và người nhận. Chủ yếu là chúng ta sống chân tình để người nhận thấy được cái thiện ý của nụ cười mà mình trao tặng… còn việc người nhận chưa hiểu được nụ cười của mình thì mình sẽ rút kinh nghiệm cho bản thân để vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp trong cuộc sống. Vì chính sự vấp ngã sẽ làm cho mình trưởng thành hơn. Chúc Cô mãi khoẻ và vui nhiều.
RE: Nụ Cười
Cô ơi, em có một bà dì, tánh tình hiền lành và đặc biệt bà hay cười, cho dù trong hoàng cảnh vất vả thế nào bà cũng có được nụ cười. Và khi bà mất đi ở tuổi 90, mái tóc bà vẫn đen thui không hề có môt sợi bạc. Không biết điều này có liên quan gì đến nụ cười không?
RE: RE: Nụ Cười
Hà xưa ui, trong lúc chờ cô trả lời, mình nói nhỏ với bạn nè. Mình nghĩ nụ cười và mái tóc có thể có chút liên quan nào đó về .. tâm lý, nhưng cười để tóc không có sợi bạc thì sẽ cười kiểu nào mới được chứ 😆
Mình cũng hay cười, hay tếu, nhưng than ôi, tóc vẫn bạc nhanh theo thời gian! 🙁
Nụ Cười
hihi. Chị Diệu Tâm hỏi chị Hà Cổ Tích xem bí quyết nào để tóc không bạc rồi cho mọi người biết ké dzới. Chắc là sẽ có nhiều người muốn nắm được “bí kíp” này. 😆
RE: Nụ Cười
Cô kính mến !
Đọc bài viết của cô em chợt nhớ đến một câu em đã đọc đâu đó lâu rồi :” Nụ cười là giấy thông hành vượt qua biên giới tình cảm ” .
Nhân dịp năm mới , em kính chúc cho cô và gia đình một năm mới được vạn sự như ý .
RE: Nụ Cười
Cô kính yêu, cảm ơn Cô rất nhiều về bài viết Nụ Cười. Có một câu châm ngôn “Cuộc đời như chiếc gương soi, Nếu ta cười với nó thì nó sẽ cười lại”… Đúng quá phải không cô? Mình “quạu” với cuộc đời mà mình bắt nó cười với mình làm sao mà được!
Năm mới, kính chúc Cô và gia quyến một năm tràn đầy sức khỏe, bình an & hạnh phúc.
RE: Nụ Cười
Bài viết của cô làm con nhớ lại chuyện [i]cười …ra nước mắt[/i] của 12A1_71-72. Hồi đó cô là GSHD lớp tụi con, thầy Cung dạy Vạn Vật. Tính thầy vui vẻ nên giờ học của thầy lúc nào sôi động và học trò thì lắm khi cười đùa quá đà. Vậy là thầy mét với cô. Hôm sau có giờ của cô. Cô hỏi cả lớp có biết cười nhiều thì người ta nói là La vache qui rit không! Vậy là học trò nhớ ngay tới cái hình “con bò cười” in trên hộp phô mai, xấu hổ quá, cả mấy bàn, ngồi khóc rưng rức. Liên tiếp mấy tuần sau, cả lớp…giận thầy Cung, giờ Vạn Vật không có một tiếng nói, tiếng cười, lớp im lặng như …chết rồi!! Thầy Cung thấy hiện tượng lạ, thắc mắc: Các em làm sao vậy? Rất lâu sau đó, lớp mới [i]huề[/i] với thầy Cung.
Thưa cô, thời đó cách nay đã tròn 40 năm, học trò con gái thấy xấu hổ, chứ bây giờ, nhìn cái hình con bò cười thấy cũng…dễ thương ạ! 😛
ndung
RE: RE: Nụ Cười
Sao em dễ khóc dễ cười
Em là mít ướt cho người thèm ăn
Em mà học chung lớp anh
Anh mua anh tặng chiếc khăn tỏ tình
RE: RE: RE: Nụ Cười
Anh tặng chiếc khăn làm chi
Để em gói mấy miếng cheese để dành?
RE: RE: RE: Nụ Cười
Chào anh Khách,
Vậy chứ anh có mua đủ mấy chục chiếc khăn để tặng hết lớp tui không? 😛
RE: RE: RE: RE: Nụ Cười
Anh tặng mấy chục chiếc khăn
Các cô uýnh lộn gãy răng, bầm hàm
RE: RE: RE: RE: RE: Nụ Cười
Thôi thôi cho tui xin can
Kệ ai mít ướt, chớ làm rối thêm
Ai gãy răng ai bầm hàm
Cô mà biết được, đừng than trách trời
Ăn hột vịt lộn cho coi!
RE: Nụ Cười
Cô Ngoc Dung ơi
Chiện gì mà khóc, nụ cười của La Vache Qui Rit dễ thương hết sức, thơm thơm mùi cheese, muốn …cắn một miếng. Còn mang hoa tai nữa chớ, coi nè (hihi) :
[img]http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQ7TV9AUtZcXkNMgmbCNCmrStCNHLNPAYu7deEryOjZ_WRontyv[/img]
Đầu năm, học trò “nói chuyện” trong lớp há – rộn rịp ở trển đó – N4 phải chạy đây chứ lớ ngớ cô Nga cho ăn trứng vịt
RE: Nụ Cười
N4,
Hình [i]con bò[/i] cười thấy cũng dui! Nhưng khi thêm …giới tính vô, nghe nó …[i]trầm trọng[/i] đỡ không nổi N4 ui! 😳 😳 😳
nd
Thư “phản hồi”
Houston, 5/1/2012
Thương gởi các em : Ngọc Lan , Đào Thanh Hòa, Ngô Thanh Vân, Thu Trang, Hà xưa, Nguyễn Diệu Tâm, Ngọc Dung v.v.. (vì còn nhiều “vì sao sáng” tiếp tục xuất hiện nữa )
Các em thương mến,
Thật là cảm động khi nhận được thư “phản hồi” của các em sau khi đọc “Nu Cười” do mình giới thiệu _Mình phải xin nhấn mạnh bài này mình nhận đưọc từ email của một ngưòi bạn chứ đâu phải mình viết , nhưng vì đọc thâý hay hơn bài viết của mình [“Nụ Cười chay” ] rất nhiều nên muốn giới thiệu đến các em .. ai ngờ các em hiểu lầm là mình viết rồi đặt câu hỏi búa xua; nhưng nhờ vậy Trang Nhà của chúng ta trở nên ồn ào vui nhộn, và [i]Trang Chủ[/i] thích quá, cũng không vội đính chính 🙂 🙂 !!
Các em thương mến,
Các em quả thật là những vì sao sáng trên bầu trời kỷ niệm của “những ngày xưa thân ái” _ các em nhớ đưọc những kỷ niệm riêng và chung rất giỏi, những kỷ niệm mà khi nghe các em nhắc lại là mình nhớ ngay như thể mới xảy ra ngày hôm qua vậy! mà mình thì đã quên mất tiêu rồi ! Và từ những điều rất nhỏ nhặt trong cuộc sống, các em biết soi rọi lại mình , tự vấn mình, tự quán chiếu lại , tư duy sâu sắc v.v.. để “làm mới” chính mình, thật là tuyệt vời đó nha!
Mình xin phép khỏi nêu tên từng em mà chỉ nói những vấn đề của các em đưa ra làm mình thích thú và có dịp học hỏi thôi nha! Coi như đó là vấn đề chung để chúng ta cùng đối diện .
Thật vậy, trong cuộc sống , bình thường thì nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ nhưng cũng có đôi khi nó trở nên độc dược mà mình không ngờ đến, vì trong tâm mình, mình không nghĩ rằng cười như vậy mà lại có thể làm tổn thương ngưòi ta sao! Tuy nhiên có câu “Có khi tai họa lại là điều tốt” [ “à quelquechose, malheur est bon” ] Ở đây cái tốt là nó cho mình bài học phải cẩn trọng hơn vì “9 ngưòi 10 ý” _mình cho vui mà người ta cho là bị xúc phạm hay vô tình mình đã chạm vào một vết thương sâu kín nào đó trong tâm hồn họ (“Có Trời mới biết được” _ Dieu seul le sait ) phải không các em ?
Vì vậy, bản thân mình được nhiều bài học qua email của các em , mỗi ngừơi mỗi vẻ như trăm hoa đua nở trong một khu vuờn vào mùa xuân vậy , cảm ơn các em thật nhiều. Các em nói đúng, hình ảnh “la Vache qui Rit” có thể làm cho những nữ sinh của lớp 12A1 năm nào khóc rưng rức vì giận Thầy , “ngưòi ta cười giỡn chút xíu cũng đi méc cho ngưòi ta bị la” và bị xúc phạm vì Thầy Cô cho là “bò cười” ( vừa stupid vừa vô duyên ) nhưng cũng có thể làm cho những cựu nữ sinh NTH bây giờ (đã làm mẹ , làm cô giáo ngừoi ta rồi..) cảm thấy yêu trường cũ, yêu lớp, yêu Thầy Cô, bạn bè năm xưa biết bao nhiêu với kỷ niệm trẻ con trong sáng ấy ! Học sinh lớp 12 _ là những cô Tú “vĩ đại” _ mà vẫn tự thấy mình nhỏ bé, bị Thầy Cô la, phê mình, nói nặng v.v.. là khóc liền. mà khóc tập thể nữa mới đáng ngán chứ ! Chẳng bù cho “học sinh hiện đại” mà bị Thầy Cô la mắng hay tịch thu tài liệu đem vào phòng thi liền bắn Thầy, đánh Thầy v.v..
Nụ cười là kho báu, là 10 thang thuốc bổ, là “ngon” hơn cả “miếng trầu làm đầu câu chuyện” v.v.. nhưng chúng ta phải biết cười đúng lúc đúng chỗ và đúng đối tượng phải không các em ? Và bây giờ nếu có ai chê mình cưòi như con bò trong La Vache Qui Rit thì cũng phải vui vẻ, cưòi thêm một cái nữa để ngầm nói với họ rằng “ La Vache Qui Rit cũng dễ thương lắm chứ bộ ! Cảm ơn nha!”
Thương mến chúc các em và gia đình một năm mới 2012 Vui Mạnh, Hạnh Phúc, An Lành .
tn