Tôi đang có cháu nội đích tôn từ xa về thăm. Vui với cháu, tôi đâm lười, chưa chịu ngồi lại gõ gõ computer, viết bài đã hứa cho báo Y Nha Dược Florida. Sáng nay, còn nằm trong giường nói chuyện gẫu, vợ tôi nhắc, “Anh viết bài cho báo Y Nha Dược Florida chưa?” Tôi ngạc nhiên, “Sao em biết anh còn nợ viết bài?” Vợ tôi nói, “Anh Trần Mạnh Tung, trưởng ban báo chí hội Y Nha Dược Florida có nhắc, anh viết mau kẻo hết hạn.” Tôi đành hẹn, “Ừ, anh sẽ cố gắng viết, gởi cho cả Y Nha Dược và Hội Cao Niên. Hội Cao niên cũng đang nhờ hội viên viết bài cho báo xuân.”
Đêm 9 tháng 12 năm 2017, hội Y Nha Dược Florida có tổ chức tất niên ở quán Vinh. Cả trăm bạn bè và thân hữu đến tham dự khá vui. Vừa gặp tôi, mấy bạn thân đã lại gần bắt tay và cười nói, “Chúc mừng anh tai qua nạn khỏi, đang bình phục tốt”. Tôi ngạc nhiên vừa cảm động khi biết bạn bè xa gần có theo dõi trường hợp bệnh của tôi. Một bạn từ Tampa hỏi, “Anh Hiếu có đọc bài của anh Bùi Văn Rậu, Y Khoa Sài Gòn 1971 viết về Xuất Huyết Não mà anh ấy vướng phải khi đi du lịch Nhật Bản và té trong phòng tắm?” “Có, tôi có đọc, bài hay và giúp ích cho bạn bè cao niên đề phòng té ngã.” Người bạn tiếp, “Tôi có theo dõi trường họp bệnh tim của anh. Anh quá may mắn, cũng nên viết lại cho bạn bè trong hay ngoài ngành Y có được thêm chút kiến thức và kinh nghiệm y khoa.” Tôi gật đầu hứa viết nhưng có lúc lại nghĩ, “Đây là trường hợp bệnh cá nhân, viết lại không khỏi phạm lỗi chủ quan, có thể làm đọc giả không thích.”
Sáng ngày 14 tháng 8 năm 2017, tôi thức giấc, ngồi cạnh giường và chợt nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của con gái đầu lòng của chúng tôi. Cháu năm nay đã 46 tuổi và đang làm bác sĩ của sinh viên trường đại học UCF (University of Central Florida) tại Orlando, Florida.
Tôi đang suy nghĩ sẽ làm gì để mừng sinh nhật con gái thì cảm thấy ngực nóng ran khó chịu. Tôi hít thở mạnh và nhai hai viên Aspirin loại cho trẻ em 81 mg mỗi viên. Cảm giác nóng ran khó chịu giữa ngực biến mất. Tôi đợi thêm năm ba phút. Cảm giác ấy lại trở lại. Lần nầy khó chịu hơn. Không hẳn là cảm giác đau, chỉ nóng và khó chịu vùng giữa ngực. Không đau bên trái ngực, vùng tim, không đau lan lên cổ hay cánh tay trái. Tôi tự bóp bụng dưới, không đau. Tôi nghĩ nhanh, “Không lẽ đến lượt mình? Trái tim làm reo chăng?” Trước đó vài tuần, tôi có đọc một bài viết của một đồng nghiệp bị bệnh tim. Anh ta khuyên bệnh nhân, khi nghi rằng mình có thể bị bệnh tim thì chớ do dự mà gọi 911 ngay, đừng nhờ người nhà hay tự lái xe đến phòng Cấp Cứu. Giờ đầu tiên khi có triệu chứng đau tim gọi là Giờ Vàng (Golden Hour), gọi 911 để xe cấp cứu chở đi bệnh viện, thu ngắn thời gian làm thủ tục ở phòng cấp cứu khá lâu. EMT (Emergency Medical Technician) là những người được huấn luyện kỹ càng trong cấp cứu bệnh nhân. Họ biết làm rành CPR (Cardiopulmology Resuscitation), biết làm ECG (Electrocardiogram), biết sử dụng thuốc cấp cứu với sự hướng dẫn của bác sĩ cấp cứu, biết giúp thở bằng dưỡng khí có sẵn trên xe cứu thương. Dĩ nhiên là họ biết băng bó, cứu chữa tai nạn, phỏng, ngộp vân vân. Họ cũng biết đặt dây chuyền nước hay thuốc vào tĩnh mạch bệnh nhân.
Tôi bốc điện thoại, gọi 911 và cho vợ tôi biết tôi bị đau ngực, nàng phải gấp rút thay y phục đi theo tôi đến phòng cấp cứu (ER, Emergency Room). Vợ tôi lo âu nhưng cũng làm ngay điều tôi dặn. Năm phút sau, tôi thay y phục, ngồi ở phòng khách thì xe cấp cứu đến. Tôi cho nhân viên cấp cứu (EMT) biết tôi bị đau ngực từ 15 phút trước và tôi là một bác sĩ Y Khoa. Một EMT đo tâm điện đồ ngay cho tôi sau khi hỏi nhanh bệnh sử. Anh liếc qua tâm điện đồ (ECG) và đưa cho tôi xem. Tôi nhận ra một làn sóng nhỏ ST, chứng tỏ tim tôi đang có vấn đề, bị Thiếu Máu Cơ Tim. Tôi ít dùng nhóm chữ Nhồi Máu Cơ Tim vì thấy nhóm chữ nầy khó hiểu hơn cho người thường. Tôi lên xe đi ER vùng Orlando. Sáng thứ hai, đường nghẽn nhưng xe cứu thương không hụ còi tranh đường vì thấy tôi tỉnh táo, không đau đớn. Tuy vậy họ cũng bơm vào lưỡi tôi Nitroglycerin để chống đau ngực. Tôi nằm trên băng ca, EMT lo đặt đường dây chuyền nước vào tĩnh mạch tôi, vừa cho tôi thở dưỡng khí. Nhìn qua cửa sổ rộng sau xe cứu thương, tôi thấy bầu trời xanh có nhiều mảng mây trắng trôi bềnh bồng, kh ông hay biết gì về những khổ đau của nhân thế. Vợ tôi lái xe minivan chạy sát ngay sau xe cấp cứu. Tôi chợt thấy thương vợ vô cùng. Chúng tôi chưa thông báo cho các con vì chưa biết lành dữ thế nào, sợ các con lo.
Chúng tôi đến ER thật nhanh và được săn sóc ngay. Tôi vẫn tỉnh táo, không thấy chút đau ngực nào nữa sau liều Nitroglycerin qua đường lưỡi. Bác sĩ, y tá, chuyên viên quang tuyến tiến hành đặt đường ống vào động mạch bẹn (háng) của tôi, bơm chất cản tuyến để chụp hình động mạch vành tim. Tôi tỉnh, không cảm thấy gì khi chiếc ống nhỏ chạy từ dưới bẹn lên tim. Nửa giờ sau, một bác sĩ trẻ, quen biết, chuyên khoa Tê Mê, đến gần tôi, cười chào tôi, “How are you doing? Chúng tôi tìm ra 4 nơi trên 4 động mạch vành tim của bác sĩ bị nghẽn. Thường thì bệnh nhân bị 1 hay 2 hay 3 chỗ nghẽn, bác sĩ tới 4.” Tôi cũng ngạc nhiên. Ngày ngày tôi bơi 1 km trong hồ bơi phòng tập thể dục hay đạp xe đạp 5-7 dặm mà không hề thấy mệt. Cholesterol của tôi bình thường vì chúng tôi kiêng mỡ. Triglycerides tôi có hơi cao nhưng bác sĩ gia đình chỉ khuyên nên ăn kiêng, thể dục và dùng thêm Omega-3. Thấy tôi hơi suy tư, bác sĩ trẻ Tê Mê an ủi, “Nhưng không sao đâu. Bác sĩ giải phẩu tim sẽ chữa được 4 nơi nghẹt nầy bằng bypass và rồi bác sĩ sẽ bình an.” Tôi cười vui vì ngày thường tôi cũng hay nói câu đó với bệnh nhân tôi, “Mọi sự rồi sẽ bình an”. Có khi tôi cũng nói, “Think for the worse but hope for the best” Câu nầy thường làm an lòng bệnh nhân mau hơn.
Các bác sĩ giải phẩu tim và các phụ tá đã sẵn sàng cho cuộc mổ lớn. Tôi được đẩy vào phòng mổ. Khi xe đẩy của tôi đi ngang nơi vợ tôi đứng, nhân viên đẩy xe dừng lại, mặt nghiêm trọng, nói nhẹ nhàng với vợ tôi, “Bà muốn nhắn nhủ gì với ông thì nói bây giờ đi.” Vợ tôi hôn lên trán tôi và nói, “Good luck!” Sau nầy, vợ tôi tâm sự, “Em hôn anh nhưng em không lo âu thái quá. Em biết là cuộc mổ khó, dài giờ, nhiều nguy hiểm nhưng em không hề nghĩ đến chuyện tử vong. Mới hôm qua, anh còn khỏe mạnh, còn làm vườn, còn hốt và kéo năm bảy thùng rát lớn, không hề mệt. Khi hôm, anh và anh Luôn còn ăn ngon mỗi người 5 cái bánh xèo chúng em đúc..” Một câu nói vụt qua não tôi, “Heart attack can occur after a heavy fatty meal”. Nghĩ vậy nhưng tôi im lặng, không muốn vợ tôi hiểu lầm là bánh xèo nhiều mỡ gây nghẹt mạch tim.
Vợ tôi ra phòng đợi ngồi chờ. Tôi biết thời gian chờ đợi sẽ rất dài và khó chịu đựng. Tôi và các con tôi đã từng chờ đợi và cầu nguyện cho vợ tôi giải phẩu cắt bỏ túi mật có sạn nhiều năm trước. Hai giờ giải phẩu dài như 4-5 giờ. Cuộc giải phẩu tim của tôi kéo dài tới 4 tiếng rưỡi vì bác sĩ phải nối tới 4 trong 6 động mạch vành bị nghẹt. Tôi chảy mất nhiều máu trong lúc được giải phẩu. Tôi được tiếp hai đơn vị máu. Sau nầy tôi kể lại chuyện mất máu cho một bạn đồng môn trung học nghe. Anh nói, “Tôi mổ tim trước anh vài tuần, tôi mất nhiều máu hơn anh. Họ truyền cho tôi đến 3 bọc máu. Con gái của tôi, bác sĩ, có mặt trong phòng mổ, đã khóc ròng khi nhìn tôi chảy nhiều máu…” Trí tôi lại vụt nhớ về những thương bệnh binh Cộng Hòa mất máu ngoài mặt trận. Khi họ được chuyển về phòng cấp cứu Quân Y Viện, nơi tôi đang làm việc trước năm 1975, họ xanh như tàu lá. Máu trong cơ thể họ dường như đã cạn, tim đập thoi thóp, hơi thở đứt quãng như muốn ngưng lại bất cứ lúc nào. Họ không còn biết đau đớn hay nghe hiểu nữa. Chúng tôi vội vã bơm máu vào thân thể họ để giành giựt họ với tử thần…
Tôi vào phòng mổ, lòng không lo âu vì tôi rất tin tưởng ở tài năng của những y sĩ giải phẩu tim có kinh nghiệm lâu năm. Tôi hy vọng họ sẽ cứu được tôi. Tôi có bạn hữu chết ngay trên sân quần vợt hay khi đang đi du lịch thế giới, tôi có bệnh nhân chết ngay khi vừa vào urgent care nơi tôi từng làm việc. Có người chết trong cơn đau ngực tột cùng, thiếu thở, ói mửa, ng ười đẫm mồ hôi. Họ chết tức tưởi, nhanh chóng, không lời từ biệt thân nhân, trước khi chúng tôi và EMT có thể làm được những săn sóc gấp rút.
Tôi tỉnh dậy trong phòng mổ. Vợ tôi, con gái đầu của tôi, cũng là bác sĩ và hai vợ chồng một bạn thân đã được mời vào phòng mổ thăm tôi ngay. Sau nầy, vợ tôi kể lại, “Trước khi anh tỉnh hẳn từ thuốc mê, em vào thấy mặt anh sưng húp, hai mắt cũng vậy, miệng anh còn ngậm hai ba ống hút lớn, ống thở, hai môi sưng to trông thật đáng sợ và tội nghiệp.”
Tôi giải thích cho vợ tôi biết chính những chiếc ống to đùng đó đã giúp tôi thở, đo sức bóp của tim, hút nước dạ dày của tôi ra, tránh cho tôi hít dịch bao tử vào phổi và bị nhiễm trùng phổi. Giữa ngực tôi và phần trên bụng tôi còn mang mấy ống thoát chạy từ lồng ngực ra để máu và dịch được thoát ra sau khi mổ. Một ống nữa đặt vào bọng đái qua dương vật để giúp nước tiểu thoát được khi tôi bất tỉnh. Cả hai chân tôi đều bị băng thật chặt bằng hai lớp băng. Tôi đoán là các bác sĩ đã mổ cả hai chân để lấy tĩnh mạch lên ráp nối động mạch vành tim. Đường mổ dài chạy từ đầu gối đến cổ chân, mặt trong cẳng chân. Khi về phòng riêng, tôi ngạc nhiên khi hai cẳng chân tôi không có vết sẹo, vết khâu nào. Thì ra bác sĩ đã dùng máy rút tĩnh mạch ở hai cẳng chân tôi, độ dài khoảng 4 tấc đủ làm cầu nối 4 mạch vành bị nghẽn. Mười năm trước bác sĩ phải xẻ hai đường dài từ đầu gối đển cổ chân để lấy tĩnh mạch. Chân bệnh nhân sẽ có hai vết sẹo dài không thẩm mỹ chút nào. Tôi được hưởng tiến bộ của Y Khoa.
Khi tôi vừa tỉnh hẳn, mở mắt nhìn quanh, một cảm giác vui mừng tràn ngập tim óc. Tôi đã được cứu sống lại. Tôi chưa bỏ thân nhân, bạn bè ra đi trong lúc đời còn đang đẹp. Với tôi tuổi 75 chưa phải tuổi già. Tôi vẫn cảm thấy tim tôi trẻ như ở tuổi 40-50. Khó tin phải không bạn? Các con và rể tôi, hầu hết là bác sĩ, nói, “Ba sẽ bỉnh phục mau nhờ tính lạc quan và thể chất hoạt động.”
Y tá bệnh viện rất lành nghề và tận tâm, họ chích cho tôi thuốc giảm đau khi tôi vừa tỉnh dậy sau hơn 4 giờ được giải phẩu. Tôi được chuyển qua ngay phòng Hồi Sinh. Tôi nằm ở đây một hôm rồi được chuyển về phòng riêng trên lầu cao của bệnh viện. Phòng thật tiện nghi, kéo cửa sổ rộng, tôi có được ánh sáng ấm áp tràn vào căn phòng, bên dưới là một hồ thiên nhiên thật đẹp. Tôi có thể nhìn thấy khung trời rộng và những đám mây nhàn nhã trôi ngang qua. Đời bỗng dưng đẹp lạ thường. Cây lá xanh tươi, mặt nước hồ óng ánh. Tâm hồn tôi như vừa rộng mở đón mừng cuộc tái sinh bất ngờ. Các con tôi từ xa bay về trong đêm, ngạc nhiên khi thấy tôi tỉnh táo, tươi cười, không đau đớn. Bác sĩ giải phẩu, bác sĩ tim phổi, y tá chuyên khoa ghé thăm và niềm nỡ hỏi han.
Ngày đầu về phòng riêng, tôi đi bộ với walker 4 chân và có y tá đi theo. Trong hành lan rộng bên trong bệnh viện, tôi gặp những bệnh nhân khác cũng vừa được mổ tim như tôi, đàn ông, đàn bà, có người khá trẻ, tôi đoán họ chừng 50 tuổi. Vài người đi bộ kéo theo dây nhợ, trụ chuyền nước. Họ đi chậm, tới sau lưng họ tôi đùa phát âm như tiếng còi xe “bin, bin!” Họ quay lại cười rồi tránh đường cho tôi. Qua ngày thứ nhì, y tá để tôi đi bộ một mình, không cần walker vì thấy tôi khỏe, đi vững vàng. Tôi đi suốt dãy hành lang mấy trăm thước mà tim không mệt nên tôi mừng thầm. Tôi được chụp hình phổi mỗi ngày một lần nhưng không được cho biết kết quả. Tôi đoán là hình phổi tốt hay không có vấn đề trầm trọng hậu giải phẩu. Tôi phải tập thở bẳng cách thổi vào một dụng cụ nhẹ có thể cầm tay mỗi 3 tiếng đồng hồ. Tôi thổi dễ dàng khiến con rể tôi là một bác sĩ cấp cứu cũng khen.
Thức ăn Mỹ chắc chắn là không ngon miệng bệnh nhân Á châu như tôi nhưng tôi cũng cố gắng ăn hết cả phần để mong đừng sút nhiều cân và mau hồi phục. Thuốc men thì y tá đem đến đúng giờ. Có chút phiền là tôi đang ngủ ngon, bị đánh thức dậy để y tá rút máu hầu như mỗi ngày, mỗi đêm. Có y tá vừa đâm đau vào tĩnh mạch vừa dịu dàng xin lỗi bệnh nhân. Có lúc tôi đùa cho cô y tá yên tâm, “Tôi hành nghề bác sĩ, chính tay rút máu bệnh nhân mỗi ngày mà không phải xin lỗi liền miệng như cô.” Cô y tá cười vui khi biết tôi là bác sĩ.
Tôi nhập viện ngày thứ 2 đầu tuần, xuất viện ngày thứ 6 trước cuối tuần, nhanh hơn nhiều bệnh nhân khác. Có người yếu phải nằm lại bệnh viện vài tuần. Về nhà tôi thấy thoải mái hơn, ngủ chiếc giường êm ái thường ngủ, ăn món ăn Việt Nam vợ nấu. Trước khi xuất viện, tôi được khuyên ăn kiêng mỡ, đường, muối như ngày thường tôi vẫn làm. Dù có được sang máu trong lúc mổ, tôi vẫn bị thiếu máu/bần huyết. Hồng cầu, hematocrit giảm thấp, mỡ máu cũng giảm. Vợ tôi tẩm bổ tôi bằng thịt bò là món tôi thích. Tôi cũng tự chữa bần huyết bằng chất sắt và đa sinh tố. Một tháng sau, chứng bần huyết do giải phẩu, hồi phục. Chứng suy thận cấp tính cũng phục hồi sau một tháng, không cần trị liệu. Tôi hành nghề bác sĩ 46 năm mà không biết rằng chứng suy thận cấp tính là một trong những biến chứng của giải phẩu tim. Thống kê y khoa cho biết, có đến 25-30% bệnh nhân được mổ tim bypass bị suy thận mà các bác sĩ không thể ngăn ngừa được. Bác sĩ tim của tôi giải thích rằng có lẽ chất cản tuyến bơm vào máu lúc chụp hình động mạch tim, được thải qua thận, gây ra suy thận. Tôi nghĩ đó là một trong những nguyên nhân. Tôi có bạn thân, bệnh nhân phải trải qua những đau đớn, mệt mỏi khi phải chịu lọc thận mỗi tuần 2 lần trước khi qua đời. Khi nhìn kết quả thử chức năng thận và công thức máu trở lại bình thường, tôi thở dài nhẹ nhỏm. Có tới 1% bệnh nhân phải nhờ trị liệu lọc thận do suy thận nặng ngay sau khi mổ tim.
Bác sĩ tim thay thuốc trị huyết áp cao của tôi từ Metoprolol qua Carvedilol. Huyết áp và tim tôi bình yên. Carvedilol có tác dụng giảm huyết áp và ngăn ngừa suy tim hay loạn nhịp tim sau giải phẩu, những biến chứng rất thường gặp.
Tôi không đến được bệnh viện để làm cardiac rehab, thể dục hồi phục tim, mỗi tuần 2 lần nhưng tôi tập thể dục nhẹ và đi bộ mỗi ngày. Tim chịu đựng được ngày càng tốt những cách thể dục thường xuyên như vậy. Hiện giờ tôi đã trở lại gym được hơn một tháng, tuy chưa bơi. Tôi đi xe đạp lại hầu như mỗi ngày mà trái tim không than phiền gì, không đau, không mệt. Tôi đang ăn ngon, thèm ăn, ăn nhiều lần mỗi ngày để tìm lại số cân đã mất sau giải phẩu, 10 pounds, khoảng 4 kg. Trước khi được giải phẩu tôi nặng 160 pounds khoảng 73 kg nhưng không mập.
Tôi là bác sĩ gia đình, không mấy khi vào phòng mổ chứng kiến các cuộc mổ tim nên tôi không biết được chi tiết các cuộc mổ. Khi vừa khỏe lại, tôi mò vào internet và xem những video mổ tim. Cảnh lưỡi cưa sèn sẹt cắt dọc xương mỏ ác (sternum), cảnh lồng ngực bị kéo rộng mở toang, cảnh trái tim đập èo uột, cảnh máu chảy tràn lan, cảnh làm cho trái tim ngưng đập trước khi mổ bằng hóa chất ướp lạnh tới 28 độ C… làm tôi ớn lạnh. Tôi thầm phục sự kiên nhẫn và khéo léo của các bác sĩ giải phẩu tim. Họ khéo tay, cắt, ráp, nối các động mạch vành nhỏ xíu rồi cho tim đập mạnh lại, bơm máu ra toàn thân, không dùng máy móc nhân tạo nữa. Hai mảnh xuơng ngực của tôi được cột chặt lại bằng những sợi kim loại đặc biệt Titanium ở nhiều đoạn. Hình chụp quang tuyến mà tôi đòi xem ở phòng mạch bác sĩ tim làm tôi ngạc nhiên, ớn lạnh. Ngay sau khi mổ, tôi phải ôm một chiếc gối nhỏ hình trái tim màu đỏ mỗi khi nằm xuống hay ngồi dậy trên giường bệnh. Tôi không được phép dùng hai cánh tay chống đỡ khi nằm xuống giường hay ngồi dậy. Dĩ nhiên là không được xách gì nặng hơn 5 pounds/khoảng 2 kg. Phương cách nầy giúp cho xương ngực lành hẳn trong vài ba tháng. Có bệnh nhân 45 tuổi, sau mổ tim 7 tuần, thình lình cúi xuống nhặt một vật rơi dưới đất và vết mổ trên xương ngực nứt ra, dây kim loại bị đứt. Bệnh nhân phải nhập viện lại chịu nhiều đau đớn để bác sĩ khâu lại vết mổ trên xương ngực. Câu chuyện thật nầy được bà y tá lớn tuổi kể cho vợ tôi nên nàng canh tôi rất gắt, buộc tôi ôm chiếc gối suốt ngày. Có lần y tá cũng phàn nàn tôi vì tôi ngồi dậy trên giường hai tay không ôm gối hình trái tim. Tôi không được lái xe 2-3 tháng, không được bơi vì lái xe và bơi sẽ phải dùng bắp thịt ngực, vết cắt xương ngực khó lành. Nếu tai nạn xe hơi xảy ra, air bag sẽ tung ra đập mạnh vào lồng ngực gây tổn thương nặng và đau đớn.
Tôi cũng tìm đọc danh sách dài những biến chứng do mổ tim mà các bác sĩ tim tránh không nói hết cho bệnh nhân biết:
1. Chảy máu (Bleeding): Một người quen của tôi, sau khi ra phòng hồi sức, tim ứa máu nơi được mổ, phải trở lại phòng mổ lần thứ hai để các bác sĩ khâu lại.
2. Viêm bao tim, Ứa dịch bao tim (Pericarditis): Bạn tôi, mổ tim ở Singapore, về Sài Gòn, một tuần sau bị ứa dịch bao tim, cả lít, ép tim gây khó thở. May sao anh qua khỏi biến chứng nầy.
3. Tim loạn nhịp (Arrythmia): Biến chứng nầy được theo dõi và chữa trị bằng máy điều hòa nhịp tim và thuốc uống.
4. Đau ngực (Angina pectoris): Nhiều bệnh nhân, sau nhiều tháng còn đau ngực, phải dùng thuốc.
5. Suy tim (Heart Failure): Tôi không nhớ bao nhiêu phần trăm bệnh nhân bị suy tim, phải dùng thuốc.
6. Suy thận cấp tính (Acute kidney failure): Trường hợp tôi suy thận cấp tính nhẹ và thận tự hồi phục sau 2 tháng tĩnh dưỡng, không cần dùng thuốc. Có 1% bệnh nhân bị suy thận nặng phải chịu lọc thận. Biến chứng nầy xảy ra ơ 25-30% bệnh nhân và y khoa hiện đại chưa có cách ngăn ngừa.
7. Mất trí nhớ (Memory Loss): Tôi may mắn, không bị mất trí nhớ. Khi tỉnh thuốc mê, trí nhớ tôi vẫn sáng suốt như ngày thường. Tên thuốc tôi cũng không quên.
8. Liệt dương (Erectile Dysfunction): Tôi lại may mắn, đồng hồ vẫn hoạt động tốt, không chỉ hoài 6 giờ.
9. Trầm cảm (Depression): Suy sụp tinh thần. Cá nhân tôi, tôi thường vui hơn khi nghĩ rằng mình vừa được tái sinh. Tôi yêu đời, yêu người hơn xưa. Cháu nội đích tôn của tôi, 5 tháng tuổi, vừa về Orlando thăm tôi, chúng tôi rất vui mừng và có dự định ông cháu làm sinh nhật chung năm tới. Cháu lớn hơn tôi một tháng. Không biết độc giả có hiểu được không?
10. Tai biến mạch não (Stroke): Sau khi mổ tim, tôi phải dùng thuốc làm loãng máu 3 tháng để tránh các cục máu đông chạy lên não gây tai biến, đột quỵ, bại liệt. Tay chân tôi đụng đâu một tí cũng bầm cho tới khi tôi ngưng thuốc loãng máu.
11. Thiếu máu cơ tim (Heart Attack): Nếu rủi các cục máu đông chạy bậy nghẹt động mạch vành của tim.
12. Nhiễm trùng (Infection): Tôi đọc lại hồ sơ giải phẩu của tôi và được biết các bác sĩ giải phẩu, trước khi đóng lồng ngực tôi lại, đã rửa vùng mổ tim và lồng ngực bằng cả lít trụ sinh. Ngay khi ra phòng hồi sinh, tôi phải dùng thuốc chống viêm (Steroid), thuốc kháng sinh (Antibiotic), thuốc làm loãng máu (Blood thinner), thuốc giảm đau (Analgesics)… Nhiễm trùng tim, số tử vong sẽ cao. Nhìn vết nhiễm trùng xương ngực ở vài bệnh nhân. Xương ngực lở loét trông dễ sợ.
13. Nghẽn mạch máu chân (Blood clots in the legs): Phải dùng thuốc loãng máu.
14. Viêm phổi (Pneumonia): Phải dùng kháng sinh.
15. Khó thở (Difficulty breathing): Cần chuyên khoa phổi.
16. Rụng tóc (Hair loss): Tôi có bị rụng tóc nhiều hơn ngày thường.
Có thể còn những biến chứng khác mà tôi đọc và không nhớ.
Tôi vừa đọc một tạp chí Y Khoa về bệnh tim. Tác giả có kể lại câu chuyện vị bác sĩ chủ tịch hội Bệnh Tim Hoa Kỳ, tuổi khoảng 55, trong một cuộc thuyết trình về bệnh tim, ông nói gia đình ông có không có người già vì những người già trong gia đình ông đã chết trẻ vì bệnh tim. Rồi trong một cuộc thuyết trình khác, ông chủ tịch thình lình ngã gục vì đau ngực. May thay, ông được cứu sống sau khi được đặt một stent vào một trong những động mạch vành của tim ông. Vị chủ tịch nầy kết luận: Bệnh tim nhất là heart attack có thể xảy ra bất cứ lúc nào, tuổi nào, nam hay nữ mà không có triệu chứng báo trước.
Tôi có mẹ mất vì bệnh tim, cái stent đặt vào một trong một động mạch vành của bà, chỉ giúp bà sống thêm được hai năm. Bà mất năm 88 tuổi. Cá nhân tôi, huyết áp cao ổn định, ăn kiêng muối, mỡ, đường, thể dục hầu như hằng ngày ở gym. Mức cholesterol của tôi bình thường nhiều năm. Đường huyết ổn định. Mấy năm trước tôi có đề phòng, đi khám tim, làm Tâm Điện Đồ, chụp Nuclear Imaging mạch tim, chạy Stress Test, tất cả đều bình thường. Nghĩ đến mẹ mất vì heart attack, tôi thử thách trái tim tôi bằng bơi lội (1 km/ngày), đạp xe đạp nhiều dặm cho tới khi mồ hôi ướt áo, tập kéo tạ, chạy bộ ở gym, không thấy mệt mà còn thấy khỏe ra, dẻo dai.
Sáng 14 tháng 8 năm 2017, tôi bất ngờ bị đau ngực và phải trải qua cuộc giải phẩu tim thập tử nhất sinh. Giờ nầy, tôi đã hồi phục, ăn ngon, ngủ yên, từ từ lên cân lại, tinh thần an vui, yêu đời yêu người hơn, tôi chỉ muốn xin nhắn nhủ với độc giả rằng: Xin đừng ỷ y, đừng nghĩ rằng cholesterol bình thường là không bị heart attack. Xin trị liệu bệnh Huyết Áp Cao, Tiểu Đường…một cách cần mẫn, chăm chỉ. Xin đi khám thường niên, truy tầm bệnh tim mạch, thử máu đo tim… trước khi bệnh ùa đến. Không phải bệnh nhân nào bị heart attack cũng may mắn như tôi.
Những triệu chứng báo trước có thể là:
– Đau ngực trở đi trở lại
– Mệt mỏi quá độ và bất thường
– Mất ngủ, sút cân
– Viêm lợi không chữa bớt được. Nhiều nha sĩ không biết sự liên quan giữa bệnh răng lợi và bệnh tim. Trước đây tôi cũng không biết điều nầy.
– Những cơn chóng mặt (vertigo, dizziness) bất thường, không biết nguyên nhân. Nhiều bác sĩ gia đình không biết triệu chứng nầy liên quan đến bệnh tim ra sao.
– Liệt dương: Tôi không giải thích được triệu chứng nầy mà tôi có lần đọc được trong sách vở y khoa.
Dĩ nhiên còn có những triệu chứng báo trước khác mà bản thân tôi chưa biết, chưa đọc đủ.
Chuyện vui:
Sau khi tôi xuất viện, bạn tôi, bác sĩ Trần Mạnh Tung, trưởng ban báo chí của hội Y Nha Dược Florida, email chúc mừng tôi sống đến 100 tuổi vì tim tôi vừa được bảo trì. Anh thúc giục tôi viết lại trường hợp bệnh tim của tôi.
Tôi đến bác sĩ gia đình, bác sĩ Châu Lam Sơn, anh cũng cười vui và nói, “Bây giờ anh có thể sống đến 100 tuổi mà không phải lo lắng gì nữa cho trái tim anh.” Tôi vui vui khi nghe bạn nói như vậy. Tôi có cựu giáo sư trung học, làm bypass năm 2002, nay vẫn sống bình yên dù tuổi đã 80. Một bạn tôi làm bypass và sống thêm mười bảy năm.
Phí tổn cho cuộc tái sinh của tôi là 176.500 đô la Mỹ, bảo hiểm trả cho bệnh viện khoảng 43 ngàn, tôi trả 1250 đô cho 5 ngày nằm viện, 1000 đô tiền bác sĩ đòi thêm, xe cứu thương đòi thêm (hơn 700 đô thay vì 250 đô như bảo hiểm nói.) Độc giả có Medicare nên mua bảo hiểm supplement để tránh phải trả 20% Medicare không trả.
Chúc quý độc giả một mùa Tết Lễ vui tươi, hạnh phúc bên người thân. Sau Tết Lễ nhớ đi check-up.
Nguyễn Trác Hiếu
Orlando, Florida, ngày 16 tháng 12 năm 2017
Trả lời: Một Trường Hợp Bệnh Tim
Thanks, Anh! Dân tha phương cầu thực tụi em rất cần những kinh nghiệm quí báu như vầy! Không lo cho bản thân thì cũng phải lo canh chừng cho Bố Mẹ già hay anh em vất vả … em có người nhà làm việc trong đoàn support cho quân đội nên cũng vất vả không kém gì quân đội … cũng đã phải mổ tim bypass … again, many thanks Anh! … dh
Benh Tim
Cam on Diep Ha da doc bai da`i. Happy holidays! Where are you now?
Trả lời: Benh Tim
[quote name=”Nguyễn Trác Hiếu”]… Where … [/quote]
… dạ cùng một hành tinh với Anh … dh