Hàng rào hoa ven đường vào cổng Lý Môn hơi ủ nhàu vì những cơn gió nam hừng hực nóng. Tâm lặng lẻ lén nhìn người đi khuất bóng, bao năm chưa đối diện người. Tâm tư ngủ yên với cảnh đời goá bụa. Những đêm cô đơn, những ngày thui thủi khiến Tâm phai nhòa bao khao khát yêu thương. Hạnh phúc lang thang theo tháng ngày xa xôi mà ráo đâu đó dòng lệ khô. Người như một ông cụ lểnh khểnh tìm về. Một vòng tay ôm đùa nghịch thay cho câu chào hỏi gặp nhau. Người vẫn loáng thoáng nét giểu đời ngang tàng như hồi còn thanh niên. Tâm có cảm giác má mình nóng lên với vòng tay ôm bất ngờ ấy. Nét cười của người xa vắng buồn hiu trong tuổi già. Mặt người đỏ ửng bởi hơi men rượu nồng. Tâm chìm xuống dẩy giụa trong kỷ niệm ngày còn thơ dại.
Ôi năm tháng vụt qua như ánh chớp bảo giông, như cơn mưa rào chợt tắt. Tâm nhìn theo bóng chiều trôi, chợ Vỉnh Hy vắng ngắt như cỏi tình nàng đắng ngắt. Người đến làm gì? Chưa kịp câu tâm sự người đã vội đi, có lẽ người sợ vu vơ cũng như Tâm đang sợ. Ừ nhỉ, chắc thế…Giữa người và Tâm là muôn trùng kỷ niệm, cả hai đều muốn tìm như nhau và đều sợ nó khuấy động như nhau. Người lầm lủi bước, Tâm len lén ngóng nhìn hình bóng cũ rời xa. Tiếng thở dài đâu đó vọng lên trong con tim chai cứng cô đơn. Khi người với vòng tay chào hỏi, Tâm lao đao như ngất đi trông một giây hiện hữu. Câu chào không đầu không đuôi như hai đứa bé tập nói chưa rành.
Hồi Tâm góa bụa, người tan nát cuộc tình duyên. Cũng một lần người về thăm nhau, nơi Phước Lộc đìu hiu này. Người đến như cơn gió hiếm hoi mùa hạ, Tâm run rẩy với bửa cơm trưa tiếp đón, người lặng lẻ buồn Tâm lặng lẽ xôn xao cỏi nhớ. Người với khói thuốc mênh mang, với khúc tình ca “Hạnh phúc lang thang”, tiếng ca u buồn đưa Tâm rơi rơi vào ảo ảnh cuộc tình xa. Giữa ngừơi và Tâm là tiếng thở của một thứ tình trang trọng một đời. Thời hoa mộng đâu ai nói yêu, không một nụ hôn, không một tiếng vượt qua ranh giới bạn bè. Thế nhưng có một gắn kết vô hình về niềm vui nổi buồn của nhau. Tâm hạnh phúc người hạnh phúc, Tâm đau thương người cũng vội đoạn trường. Tâm không nhớ nhưng khi gặp nhau lòng vẫn thanh thoát bâng quơ như ngày xưa.
Người đi… người đi rồi. Mong sao người hạnh phúc cuối còn lại bên đời, chưa chúc phúc cho người nhưng trong mắt nhìn như đã chúc. Chắc chắn người hiểu, vì hiểu nên người vội vã đi, vội vã che đấu xúc động, khiến người lạc lỏng như người dưng. Người đi rồi tôi viết lá thư không gởi này cho khung trời quê hương tôi với từ đường Đào Tấn, với chợ Vỉnh Hy chiều xuống, với cổng Lý Môn rêu phong nổi nhớ một đời tôi. Chúc người bình an là tôi chúc chính tôi.
Mai Trần
Vỉnh Hy tháng 7-2012
RE: Hồ Titicaca Peru 06.2011
Cu dan Peru ha’t mu`ng du kha’ch ba`ng tie’ng Tay Ban Nha. Huo’ng dan vien du lich la` nguo`i mac a’o den, no’i ra`nh tie’ng Anh.
RE: Lá Thư Không Gửi
La thu nhu mot bai tho xuoi. Dam tham va ngot ngao chi la. Toi nghe nhu minh chim vao di vang mot thoi xa xoi hoa mong. Toi tin My Tam se hieu Thien Di noi loi tu tinh cho minh.
Mot la thu tuyet voi… theo toi!
RE: Lá Thư Không Gửi
Cam on ban da thong cam.
RE: Lá Thư Không Gửi
Sẽ đau lòng lắm lắm nếu ai đó đọc được lá thư này…cũng may là TD không gửi.
Những cuộc tình không có hồi kết bao giờ cũng đọng lại, dù mơ hồ vẫn luôn hiện hữu
RE: Lá Thư Không Gửi
Boi the nen la “Buc Thu Khong Goi”, Chuc Dao Thanh Hoa vui
RE: Lá Thư Không Gửi
Một lá thư mà tôi cho là thật như hơi thở và như lời nhắn nhủ thanh cao, trang trọng..
RE: Lá Thư Không Gửi
Cám ơn Lê mười và cảm nhận.