Có người ra đứng vườn cau
Mỏi mòn trông ngóng chờ nhau cả đời
Nẻo quan san mù chân trời
Vó câu lữ khách : nhớ lời thề không?
Có người đứng giữa đồng không
Sao mà nổi nhớ mênh mông thế này
Gót giang hồ người còn say
Hay là quên hết rủi may sự đời
Có người trong mộng buông lơi
Vì câu hẹn cũ mòn đời không hay
Mây bay thì mây vẫn bay
Ngây thơ chết ngất đôi tay dại khờ
Có người đọc mải bài thơ
Từ thời thơ dại bơ vơ đến giờ
Khách đi từ độ trăng mờ
Quên đồi sim tím ngẩn ngơ nở… tàn…
Có người ngồi nhớ tình lang
Đi mòn đê cũ, đầu làng cuối thôn
Sao người chẳng chịu vùi chôn
Tình yêu không thực, đính hôn chưa tròn
Có người đèo dốc chon von
Mỏi đôi chân mỏi vẫn còn mải đi
Ba mươi năm có ra gì
Khi người mộng viễn điều chi mơ hồ
Có người đếm sóng nhấp nhô
Đo khơi xa chứa mấy bồ nhớ nhung
Ai đau cho xót đau cùng
Không hờn không giận tình chung ngày nào
Có người chém cuộc ba đào
Cố quên, cố nhớ, cố chào thanh xuân
Tóc xanh, tóc bạc phù vân
Bao nhiêu xuân nhỉ! Sắc xuân không còn…
Thiên Di Phạm Văn Tòng
RE: Có Người
Sau bài thơ “CƠ NHỮNG” đến bài “CÓ NGƯỜI”
Thiên di ru ta vào với mơ hồ với cái nhìn quá ư lãng mạn sâu sắc.
Lục bát ngân nga như hơi thở hằng ngày
RE: Có Người
Lâu lắm không điện nói chuyện chơi nghe Tùng, nhớ nhiều đấy!
Có người
Cũng là những vần thơ tôi yêu thích.
Hơi hướng dư âm thời xa vắng của việt nam khi tiếp xúc với thời lãng mạng phượng tây.
RE: Có người
Cám ơn người bạn mới Vân Ý