Phần 1
Chị ngồi đó, lặng thầm, nhìn qua cửa sổ. Nắng sớm đang lên dần ngoài sân. Khu vườn nhà chị trông xác xơ và ảm đạm sau trận mưa đêm qua. Lá cây ướt nước rơi rụng đầy trên mặt đất. Những chiếc lá non còn đọng lại những giọt mưa đang run rẩy trước những làn gió nhẹ.
Như lệ thường, lẽ ra chị sẽ phải quét sân, bày dọn bàn ghế, chuẩn bị ly tách, phin cà phê… và mở rộng cổng ngoài để đón khánh vào uống cà phê buổi sáng. Chị vẫn thường làm những công việc này một cách vui vẻ, cẩn thận và chu đáo, sau khi đã tập vài động tác thể dục buổi sáng và sau khi đã chuẩn bị xong bữa điểm tâm cho cả gia đình.
Thế mà, giờ đây chị vẫn ngồi bất động. Cặp mắt buồn bã, thẫn thờ như đang nhìn vào một cõi xa xăm. Đêm qua mưa thì thầm rả rích và chị đã không ngủ suốt đêm.
Anh dắt chiếc xe dream ra sân, cặp táp trên giỏ xe, chuẩn bị sẵn sàng để đi dạy. Giày đen, quần tây xám đậm, áo sơ mi trắng và cà vạt xám nhạt. Trông anh thật lịch lãm và phong thái rất nghệ sĩ với mái tóc bềnh bồng được chải gel cẩn thận dù đã ngã màu muối tiêu. Anh nhìn chị, ánh mắt ngạc nhiên, lo lắng:
_ Sao ngồi buồn vậy em? Có chuyện gì không?
_ Dạ, không có gì.
_ Liên chưa tới à?
Liên là cô bé phụ chị bán quán cà phê sân vườn này từ khi chị về hưu.
_ Dạ, chắc nó sắp tới.
_ Em mệt hả?
_ Dạ, em mệt.
_ Ừ! Mệt thì nghỉ ngơi đi. Để Liên tới dọn dẹp cũng được. Anh đi đây.
Nói xong anh ra tự mở cổng rồi lên xe. Anh ngoái lại nhìn chị lần nữa, tỏ vẻ rất ái ngại. Rồi anh ngần ngừ chầm chậm rồ ga. Khi ra đến cổng, anh nói vọng vào :
_ Em ơi, vô nhà nằm nghỉ đi. Anh đi nhé! Tí trưa anh sẽ thu xếp về sớm!
Chị chẳng nói gì, chỉ khoát tay chào tạm biệt. Sáng nay anh chưa ăn sáng. Mỗi buổi sáng, chị thường cùng anh dùng bữa sáng do chị tự nấu. Mấy chục năm nay mỗi ngày đều đặn là như thế. Khi thì ổ bánh mì dòn rụm với trứng gà ốp la. Khi thì tô phở nóng bốc hơi nghi ngút. Hoặc có khi là dĩa cơm chiên Dương Châu thơm ngào ngạt. Sau đó chị sẽ uống một ly cà phê sữa nóng, còn anh cà phê đá cũng do chính tay chị pha chế.
Chị rất thích bữa ăn sáng chỉ có riêng hai vợ chồng bên nhau vào buổi sáng sớm tinh khôi, thời gian đầu tiên của một ngày. Con trai chị thường ăn sau vì dậy trễ hơn. Chị hạnh phúc khi được tận tay mình chăm lo cho anh bữa sáng. Một hạnh phúc thật đầm ấm, dịu dàng. Anh luôn tỏ ra ăn rất ngon miệng và hay nói đùa tếu về một cái gì đó hay về một ai đó sẽ khiến chị cười hoài. Ăn uống xong, trước đây khi chị còn đi dạy, anh chở chị ngồi khép nép dịu dàng đằng sau xe để đưa chị đến trường. Hạnh phúc và sẻ chia, vui vẻ và ấm áp.
Thời gian gần đây, khi không phải đến trường nữa, ăn uống xong, chị sẽ ra mở cổng cho anh. Anh sẽ rồ máy xe chạy chầm chậm từ sân ra đến cổng. Anh chị sẽ cùng cười chào tạm biệt, và có khi còn âu yếm nắm chặt tay nhau. Chị sẽ hỏi anh muốn ăn gì vào buổi trưa. Anh sẽ nói món gì em nấu anh ăn cũng thấy ngon. Thật vậy, từ ngày về hưu rảnh rỗi chị có thú vui nấu các món ăn ngon cho cả nhà cùng thưởng thức. Và anh rất thích được ăn những món ngon và lạ do chị nấu. Được khen chị sẽ mỉm cười sung sướng nói anh xạo quá, thôi đi đến trường nhanh lên kẻo trễ!
Chị vẫn tiếp tục ngồi, nhìn ra sân. Bóng anh khuất sau cánh cổng đã lâu. Chị lại nhìn ra cánh cổng. Sao mãi Liên chưa tới nhỉ? Cũng may chưa có khách đến. Có lẽ vì đêm qua mưa dầm dề, sáng nay người ta ngủ dậy trễ? Một lát sau Liên cũng tới. Cô bé vội vàng dựng chiếc cub ở một góc sân, nhanh nhảu vừa cười vừa nói :
_ Con chào cô. Con xin lỗi ! Con ngủ quên.
_ Ừ! Không sao.
_ Hồi hôm mưa nhiều quá hả cô?
_ Ừ! Hôm nay con coi quán một mình dùm cô nghen! Cô thấy hơi mệt.
_ Dạ được mà cô! Cô nghỉ đi! Chắc tại trở trời nên cô bị ể mình đó!
Nói xong cô bé mở rộng cổng, xăng xái lấy chổi ra, quét sân nghe rào rào. Xong cô mang những chiếc bàn ghế xếp ra sân. Vừa làm cô vừa khe khẽ hát. Chị đứng dậy mệt mỏi đi vào phòng. Nằm lại trên chiếc giường của hai vợ chồng đã mấy chục năm chung sống và có được hai con trai. Chị gác tay lên trán nhìn trần nhà. Hai con thằn lằn đang rượt đuổi nhau trông có vẻ hạnh phúc. Một con có cái đuôi cụt ngủn và cái bụng phình to hơn con kia. Đứa con trai nhỏ ở phòng bên đã ngủ dậy, chị nghe tiếng nó đánh răng rửa mặt ở lavabo. Rồi tiếng nó hỏi chị Liên ơi me em đâu. Tiếng Liên suỵt suỵt me em mệt đang nằm nghỉ ở trong phòng.
Ngoài sân đã có vài người khách đến uống cà phê.Thường khách đến quán chị đều là khách quen. Tiếng người cười nói rù rì , tiếng ly tách va chạm nhau kêu lanh canh, mùi cà phê nóng bốc lên thơm lừng. Liên đang mở đĩa nhạc Vũ Thành An nghe vang lên dìu dặt, tha thiết. Bài Tình Khúc Thứ Nhất với giọng hát Lệ Thu hôm nay chị nghe thật nghẹn ngào, thấm thía và buồn bã hơn thường lệ, …
Có biết đâu niềm vui đã nằm trong thiên tai. Những cánh dơi lẻ loi mù trong bóng đêm dài, Lời nào em không nói em ơi. Tình nào không gian dối. Xin yêu nhau như thời gian làm giông bão mê say. Lá thốt lên lời cây. Gió lú đưa đường mây. Có yêu xin những ngày thơ ngây. Lúc mắt chưa nhạt phai. Lúc tóc chưa đổi thay. Lúc môi chưa biết dối cho lời…..Tình vui trong phút giây thôi. Ý sầu nuôi suốt đời. Thì xin giữ lấy niềm tin. Dẫu mộng không bền. Dù trời đem cay đắng gieo thêm cũng xin đón chờ bình yên……
Bất giác hai dòng nước mắt rơi lăn trên mặt gối. Không cầm được, chị thổn thức bật khóc. Vâng, chị đang muốn níu giữ lấy niềm tin và cũng đang muốn xin đón chờ bình yên. Cuộc sống hạnh phúc tưởng như là miên viễn của gia đình chị đang gặp sóng gió và chị đang không biết chống đỡ nó như thế nào !
Phần 2
Ngày xưa chị từng được xem là hoa khôi của ngôi trường nữ trung học nơi chị đang ở. Trắng trẻo, hiền thục, mảnh mai trong chiếc áo dài trắng, chị đã từng có nhiều cái đuôi bám theo mỗi khi tan trường về. Anh cao ráo, vai rộng, mái tóc hơi xoăn, cặp mắt hút hồn và lối nói chuyện có duyên. Anh chị cùng tuổi, cùng quê, nhưng chỉ quen nhau và yêu nhau khi đi học Đại Học ở xa nhà. Rồi ra trường lấy nhau, về quê và cùng đi dạy ở hai trường gần nhau. Gia đình hai bên cũng tương đối khá giả nên anh chị có một ngôi nhà khang trang ở trung tâm thị xã với sân vườn bao quanh. Cuộc sống giáo viên của anh chị thanh nhàn, ổn định và có thêm thu nhập từ vị trí thuận lợi của mảnh sân vườn bán quán cà phê.
Quán của anh chị có nét thanh lịch, nhạc hay, cà phê ngon mà rẻ. Anh chị đều là giáo viên có tính tình nghệ sĩ, yêu văn nghệ nên được nhiều người trong thị xã yêu mến. Do đó quán không bao giờ vắng khách. Khi chưa về hưu, chị thuê người trông coi quán và chú tâm vào việc dạy. Cả hai đều cùng dạy Văn, có cùng sở thích đọc sách, nghe nhạc và cùng thích hát. Anh có giọng hát trầm ấm và ngón đàn ghitar, còn giọng chị trong trẻo và cao vút. Hai con trai của anh chị đều đẹp trai, ngoan hiền và học giỏi. Đứa lớn giống chị, đang đi làm ở một công ty nước ngoài ở Sài Gòn. Đứa nhỏ giống anh đang học lớp mười. Gia đình anh chị đã từng được tuyên dương trên Báo Phụ Nữ là gia đình giáo viên kiểu mẫu của thị xã.
Cô gái ấy hơn con trai đầu của anh chị hai tuổi, cũng đang dạy Văn ở ngôi trường trước đây chị đã từng dạy. Quê cô là một vùng quê hẻo lánh và nghèo khó. Ngày cô mới ra trường, nhờ tốt nghiệp loại giỏi cô được phân công về dạy cùng trường với chị và được ở một phòng nhỏ trong khu tập thể giáo viên.. Là Tổ Trưởng Tổ Văn, chị đã từng giúp đỡ cô ấy trong giảng dạy và thật lòng yêu mến cô gái ấy như là con gái của mình. Chị không có con gái và cũng đã từng ước ao có một đứa con gái như cô để hủ hỉ tâm sự những chuyện nữ nhi.
Giờ đây chị đã về hưu, anh được đề bạt làm Hiệu Phó Chuyên Môn đã vài năm nay, và sau 5 năm nữa anh mới đến tuổi hưu. Thỉnh thoảng cô ấy đến chơi, phụ chị nấu món này món nọ, đem sách truyện mới đến cho chị đọc và chuyện trò cùng chị. Cô hay dẫn bạn bè đến quán uống cà phê, nghe nhạc. Những khi có dịp cô ấy còn tham gia cùng cả gia đình đi hát Karaoke hoặc Hát Cho Nhau Nghe. Cô cũng là người đã dạy chị những bài học đầu tiên và những thao tác căn bản của máy vi tính!
Chị thường nói nhờ gần gũi với cô ấy mà chị thấy mình trẻ trung và được update lên nhiều. Còn cô thì nói nhờ thường xuyên đến chị mà cô học tập được những đức tính tốt của một người phụ nữ Việt Nam vừa truyền thống lại vừa hiện đại. Nói chung hai người hạp tính nhau và rất thân thiết với nhau. Cô ấy được xem như là người trong gia đình và vì xa nhà nên cô ấy cũng xem nhà anh chị như gia đình mình. Chị rất thích mẫu người cô ấy. Nữ tính, đằm thắm, dịu dàng, lại siêng năng và thông minh. Cô ấy đã đạt được danh hiệu giáo viên dạy Văn giỏi của thị xã.
Có lần chị nói vui, mà thật tâm chị cũng rất muốn vậy :
_ Thủy Trúc ơi, con làm con dâu của cô nghen ?
Cô ấy đỏ bừng mặt, vội vàng nói :
_ Không được đâu cô, con lớn tuổi hơn Minh Huy nhiều mà!
Chị nói :
_ Gì mà nhiều, hơn hai tuổi chớ mấy! Nhứt gái hơn hai nhì trai hơn một. Minh Huy nhà cô mà gặp được Thủy Trúc là nhứt hạng đó !
Phần 3
Một buổi sáng cô ấy gọi điện thoại, giọng rất buồn :
_ Cô ơi, con… buồn quá!
Chị giật mình:
_ Có chuyện gì vậy Thủy Trúc?
Đầu giây bên kia im lặng. Dường như cô ấy đang khóc. Chị gọi :
_ Thủy Trúc ơi! Có chuyện gì, con nói đi!
Cô ấy thút thít :
_ Dạ,… không hiểu sao con lại gọi cho cô! Con…xin lỗi cô…
_ Thì có chuyện gì buồn con gọi cho cô là đúng rồi! Con đang ở đâu?
_ Dạ, đang ở phòng con.
_ Không có giờ dạy à?
_ Dạ, hôm nay chủ nhật…
_ À! Cô quên. Nghe cô nè! Con bình tĩnh nghen. Việc gì thì cũng có cách giải quyết cả. Con đến cô đi!
_ Dạ thôi. Con sợ… phiền cô.
_ Trời ơi! Sao tự nhiên khách sáo vậy? Con làm cô lo đó!
_ Cô ơi! Con… xin lỗi cô! Ngàn lần con xin lỗi cô!
Giọng cô ấy nấc nghẹn.
_ Cái con nhỏ này. Lỗi phải gì? Thôi cúp máy đi rồi đến đây nói cô nghe!
_ Dạ thôi! Con chào cô.
_ Ừ! Đến cô liền nghen!
_ Tít…tít…tít…
Cô ấy đã cúp máy. Chị ngẩn ngơ chẳng hiểu chuyện gì. Mãi đến trưa cũng chẳng thấy cô ấy đến. Sốt ruột, ăn cơm xong chị đạp xe đến khu tập thể. Cô ấy đang nằm trên giường, mắt sưng húp. Thấy chị đến, cô giật mình vội vàng ngồi dậy :
_ Thưa cô! Cô mới đến ! Con làm phiền cô quá!
_ Ừ! Cô đến coi con sao! Có chuyện gì vậy con?
_ Dạ…Con…con không nói được…
_ Không sao đâu! Cô với con mà! Nói đi coi cô có thể giúp gì được không nào!
_ Con…con…
Cô ấy bật khóc :
_ Anh ấy không muốn gặp con nữa!
_ Ai vậy? Ai không muốn gặp con?
Cô chỉ nghẹn ngào lắc đầu.
_ Con có người yêu rồi hả? Khi nào vậy?
_ Dạ,… gần 3 năm…
Cô ấy ra trường dạy được hơn 3 năm rồi.
_ Ồ! Vậy mà con kín đáo quá! Cô đâu biết! Mà sao giờ người ta không muốn gặp con nữa?
_ Ảnh nói không thể gặp con được nữa!
_ Sao vậy? Đó là ai vậy?
Cô không trả lời chỉ thút thít khóc. Chị bỗng giật mình nhìn xuống bụng cô gái.
_ Mà…con có bị làm sao không?
Cô hiểu ý, thảng thốt :
_ Dạ, không có , không có chuyện đó!
Chị thở phào.
_ Vậy yên tâm rồi! Giờ nói cô nghe đi! Sao yêu nhau gần 3 năm rồi mà lí do gì không muốn gặp con nữa? Ai vậy con? Cô có biết người đó không?
_ Dạ…dạ…anh Minh…
_ Ủa! Cũng tên Minh hả? Mà Minh nào vậy? Cũng là giáo viên hay làm nghề gì khác? Ở đâu vậy con?
Cô bật khóc to hơn và quay mặt vào vách tường :
_ Con… xin lỗi cô! Tha lỗi cho con!
_ Ủa! Sao cứ xin lỗi cô hoài vậy? …Minh nào? Minh…Minh..
Cô đang che mặt nức nở khóc. Chị bỗng nhìn cô hốt hoảng, một ý nghĩ chợt lóe lên, có thể nào?
_ Có phải anh Minh… anh Minh…ba…ba…của Minh Huy?
_ Dạ,…Cô ơi… Con thật đáng chết!
_ Trời ơi! Anh Minh …..Thủy Trúc … Trời đất ơi! Có thật không?
Dường như mặt đất dưới chân chị đổ sụm. Chồng chị và …cô ấy!!! Miệng há hốc chị nhìn cô gái như trời trồng!
Phần 4
Thời gian trôi qua, chẳng biết là bao lâu. Khi cô đã hết khóc, chị đã bình tĩnh trở lại. Câu chuyện giữa hai người tiếp tục.
_ Con nói cô nghe đi. Chuyện bắt đầu khi nào?
_ Dạ,… hè năm trước. Trong chuyến đi Đà Lạt.
Chị nhớ lại cách đây gần 3 năm Phòng Giáo Dục có tổ chức cho các Ban Giám Hiệu và các Giáo Viên Giỏi đi nghỉ hè ở Đà Lạt 1 tuần. Lúc ấy chị hay bị mệt, vì đang thời kì tiền mãn kinh, nên không đi được.
_ Chú nói gì với con?
_ Dạ, anh ấy…chú ấy nói…chú ấy thích con.
_ Rồi sao nữa?
_ Nhưng anh ấy…chú ấy nói chú rất yêu cô. Không ai sánh với cô được. Gia đình cô chú rất hạnh phúc!
_ Vậy sao chú còn…với con nữa?
_ Với con… chú ấy nói chú thấy mình trẻ trung và yêu đời.
_ Con… có yêu chú ấy không?
_ Dạ,…con… con…cũng không biết… Con ngưỡng mộ gia đình cô chú. Con ao ước được hạnh phúc như cô chú và có được người chồng như chú.
_ Ao ước có người chồng …cũng ngoại tình như chú à?
_ Dạ,…con xin lỗi cô, con thật ngu ngốc quá!
_ Hai người thường gặp nhau ở đâu? Có ai thấy không?
_ Dạ,… những lần anh ấy…chú ấy đi họp Chuyên Môn trên tỉnh. Không ai biết đâu ạ!
Thỉnh thoảng anh đi họp Chuyên Môn trên tỉnh và cô ấy cũng…thỉnh thoảng về quê thăm nhà. Chị hoàn toàn không thể ngờ. Đã gần 3 năm rồi ư?. Họ khôn khéo đấy chứ, trên tỉnh người đông không ai biết ai!
_ Chú có hứa hẹn gì với con không?
_ Dạ không! Anh ấy….chú ấy nói gia đình chú đang hạnh phúc. Chú chỉ thích con vì con còn trẻ thôi. Chú cấm con nói cho ai biết, nhất là với cô. Chú yêu cô lắm, chú sợ cô bị sốc.
_ Vậy sao con… còn gọi cho cô?
_ Dạ…Tại…ảnh không muốn gặp con nữa, con cô đơn, con…rối trí quá…con đã định không nói, nhưng con chỉ có mình cô là người thân thiết nhất…Cô ơi, con thật là thiếu suy nghĩ, con lạy cô, cô tha thứ cho con…con không còn thiết gì nữa cô ơi…
_ Con khờ quá, con làm cô đau đớn quá! Nhưng sao chú ấy không muốn gặp con nữa?
_ Anh ấy nói không thể kéo dài mãi, đã đến lúc phải kết thúc. Con cũng nghĩ không thể kéo dài được…nhưng mà…sao con… buồn quá cô ơi!
_ Ừ! Cái gi cũng phải có lúc kết thúc chứ! Mà… chú ấy có… buồn không?
_ Dạ…Con… không biết nữa. Con chỉ nghĩ thú tội với cô, con nông nỗi, khờ dại, con mơ ước cái không phải của mình. Con đáng tội chết! Cô thương con tha thứ tội cho con.
_ Tha thứ tội cho con…Thủy Trúc ơi, sao con khờ quá vậy? Cô biết tính sao đây? Cô đã rất tin tưởng chồng cô và thương yêu con như con gái. Vậy mà…!
Đoạn Kết
Sau hôm ấy, cô giáo trẻ Thủy Trúc bỏ dạy về quê sinh sống. Không ai hiểu nguyên nhân vì sao. Thầy Minh được đề bạt lên làm Hiệu trưởng. Mái tóc giờ muối nhiều hơn tiêu nhưng vẫn được chải gel cẩn thận. Cô Huyền trở nên trầm cảm. Vẫn tiếp tục lo cơm nước cho chồng con nhưng khi mặn khi lạt. Mỗi sáng chị không còn cùng anh ăn sáng. Nấu ăn xong chị ra ngồi nhìn qua cửa sổ. Anh ăn một mình và tự ra mở cổng để đi đến trường. Có nhìn chị chào chị, chị chẳng nghe mà cũng chẳng thưa. Khi thấy Liên đến, chị vào phòng nằm gác tay lên trán. Thấy thằn lằn rượt đuổi nhau chị chảy nước mắt. Nghe Lệ Thu hát Tình Khúc Thứ Nhất chị chảy nước mắt. Nghe ai nói chuyện đi Đà Lạt nghỉ mát chị cũng chảy nước mắt. Mỗi lần anh đi lên tỉnh họp hành, giờ là Hiệu Trưởng đi họp nhiều hơn trước kia là Hiệu Phó, chị cũng chảy nước mắt! Có khi cả ngày chẳng nghe chị nói tiếng nào! Dân trong thị xã chép miệng, ” Tội nghiệp cô Huyền, hiền lành, nhân hậu vậy mà tự nhiên bị man man ” ” Tội nghiệp thầy Hiệu Trưởng Minh lúc nào cũng thương yêu lo lắng cho vợ!”
Trần Thảo Nguyên
RE: Lạc Mất Niềm Tin
Giá như Huyền có thể ngồi xuống mà nói chuyện với Minh thì cô đã có thể giữ được người chồng cho mình, người cha cho con. Minh đâu phải đã hết thương yêu vợ, anh đã từng ân hận, từng muốn chia tay với TT. Có lẻ vì Huyền đã quen sống với ý nghĩ “là đôi vợ chồng đẹp đôi nhất” nên không thể và chịu nỗi khi nghĩ mình bị phản bội! mà cũng có thể đơn giản là vì cô quá yếu đuối…đã dẫn đến sự trầm cảm.
Huyền ra vào như một cái bóng và khóc, còn Minh tiếp túc chai Gel trên tóc, họ đã thực sự lạc mất nhau.
Một câu chuyện tình tiết không nhiều nhưng rất đáng suy gẫm. Cám ơn TTN.
RE: RE: Lạc Mất Niềm Tin
Cám ơn Hx đã đọc truyện và góp lời bàn! Có nhiều tình huống mà mình phải nghẹn ngào thốt lên câu :[i] Giá như…[/i] phải không Hx? Nhưng có như vậy mới là [i]c’est la vie!,[/i] đúng không?
Vâng, Minh đâu đã hết yêu thương vợ, nhưng do bản chất tham lam nên đã lầm lỡ và phản bội vợ, lừa dối cô gái trẻ dẫn đến kết cục là làm khổ 2 người phụ nữ. Huyền yếu đuối, nhạy cảm, mong manh dễ vỡ, nên cô không chịu nỗi cú sốc! Cô gái trẻ có thể làm lại cuộc đời nhưng cũng phải trả một giá quá đắt cho sự vụng dại của mình!
Chúc Hx vui khỏe!
TN.
RE: Lạc Mất Niềm Tin
Thảo Nguyên thân mến, trên đời có nhiều chuyện mà khi nghe kể lại ta hay suy nghĩ “Giá như..”. Mình thông cảm với Huyền khi tin tưởng vào chồng hết mực nhưng cuối cùng khi niềm tin đó tan vỡ thì tình yêu cũng vỡ tan theo. Điều này nếu xảy ra với bất kỳ người phụ nữ nào mình nghĩ cũng như vậy thôi. “Niềm tin” vào tình yêu không bao giờ vững bền cả. Mỗi con người là một thế giới riêng, suy nghĩ riêng. Bạn đừng đòi hỏi người chồng hay vợ phải yêu mình tuyệt đối và nhất nhất không bao giờ có lỗi lầm xảy ra. Sống với nhau là phải tìm cách để hòa hợp, đừng nên thả trôi theo “tự nhiên”, cũng đừng đòi hỏi quá ở người kia. Người xưa có câu “Phu phụ tương kính như tân”. Lúc nào vợ chồng cũng có sự tôn trọng như lúc ban đầu. Mình nghĩ điều đó đúng. Khi sự tôn trọng hay niềm tin không còn, tình yêu rất khó tồn tại. Sau đó thì tùy vào tính cách mỗi người mà giải quyết cho cuộc đời mình. Nếu giải quyết không được thì cuối cùng phải chia tay. Hệ lụy sau chia tay cũng tùy theo tính cách mỗi người để vượt lên mà tồn tại. Có người thanh thản hơn và chọn cho mình một cách sống mới. Có người không thoát ra được do sợ dư luận, vì con cái v.v. sẽ phải chịu ẩn ức suốt đời. Có người trầm cảm, có người hóa điên v.v. Theo Kinh Phật, “cuộc đời là bể khổ”. Trong quá trình con người phải bơi lội trong cái biển khổ đầy tham – sân – si đó cho đến lúc về lại với hư vô, thì mỗi con người phải tự tìm chọn cho mình một lối sống thanh thản hơn cho vơi bớt nỗi khổ. Chỉ cầu mong cho tất cả đều “ngộ” ra được điều gì chính là nguyên nhân gây ra cái “khổ” cho bản thân mình.
RE: Lạc Mất Niềm Tin
Chào Nguyễn Diệu Tâm! Vâng! Bạn phân tích rất đúng giống như một…triết gia! 🙂
[i]Trong quá trình con người phải bơi lội trong cái biển khổ đầy tham – sân – si đó cho đến lúc về lại với hư vô,…[/i]
Đúng vậy Tâm ơi! Nên mỗi người đều phải tự bơi lội theo nhiều kiểu khác nhau của riêng mình để mà tồn tại trong cái biển khổ ây! Nhưng…thực tế cho thấy có nhiều người không biết bơi nên …bị chìm nghỉm, có người bơi một cách thoải mái với nhiều kiểu bơi đẹp mắt, có người bơi một cách trầy trật dù chỉ một kiểu thôi, hoặc thậm chí có người không biết bơi nhưng có cái phao vững chãi và vẫn có thể tồn tại trong cái biển đời đó… :zzz
Cám ơn Diệu Tâm!
TN.