Đã ba mùa Vu Lan con cài lên ngực áo mình đóa hoa hồng trắng. Hoa màu trắng trong, tinh khiết. Nhưng sao như những mũi kim vô hình làm cho tim con buốt đau và rướm máu. Mẹ ơi! Ngày Mẹ ra đi là ngày thiêng đường trú ân tâm linh của con cũng ra đi theo Mẹ. Con bây giờ đang côi cút giữa biển đời giông bão. Mẹ đi rồi con mỗi ngày sống trong thương nhớ và ân hận. Thấygì , đi đâu cũng nhớ đến Mẹ. Hình bóng Mẹ luôn luôn ngự trị trong tim con. Mẹ đi rồi con lủi thủi một mình Những bữa cơm vắng Mẹ nước mắt con cứ tuôn dòng, nghẹn ngào không nuốt nổi. Người ta bảo chỉ có tình yêu nam nữ mới quằn quại đau khổ như thế, khi người kia đã bỏ ra đi. Phần tâm linh của con đã tựa lâu ngày trên hình hài gầy yếu của Mẹ, nên giờ Mẹ ra đi tất cả cùng đi theo.Con hụt hẫng, khổ đau và tột cùng thương nhớ. Con ân hận vì con chưa kịp làm những điều để bù đắp công ơn sâu nặng của Mẹ. Mẹ ơi! Mẹ là một ngôn từ, một hình ảnh cao thượng, thâm sâu , thiêng liêng, huyền diệu .Mẹ là chất liệu, là máu của yêu thương, cho đi mãi mãi không đòi lại bao giờ .Con còn Mẹ là con còn tất cả, Mẹ đi rồi tất cả cùng đi theo :
Mẹ ơi Mẹ là bao dung tất cả
Mẹ ơi Mẹ là hóa giải mọi ngôn từ
Mẹ ơi Mẹ là siêu việt cả thánh thư
Mẹ ơi để biết rằng con có Mẹ.
(Thanh Nguyên)
Thật vậy không có một ngôn từ nào chính xác để diễn tả tình Mẹ thương con, vì nó bao la quá, sâu thẳm quá :
Ngôn ngữ trần gian là túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng Mẹ ơi
(Vũ Hoàng Chương)
Mẹ tiếng gọi từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
(Thanh Nguyên)
Cả đời Mẹ đã sống hy sinh vì đàn con. Tất cả tình yêu thương của Mẹ dành cho con, mà không đòi hỏi hay trả giá, chỉ có yêu thương mà không cần đáp lại. Cho con, cho con mãi đến ngày Mẹ kiệt lực, tàn hơi.
Đó là một ngày Mẹ tôi chợt quị xuống, nằm mấy tháng trên giường, rồi vĩnh viễn ra đi. Phải chăng những ngày tháng cuối đời Mẹ tôi nằm yên một chỗ để nghỉ ngơi, hay là để có dịp cho các con trả hiếu? Hoặc đó là cái cận tử nghiệp?Gia đình bên Ngoại tôi có truyền thống đạo Phật, ông Ngoại tôi chẳng khác nào như một Bồ Tát sống.Còn Mẹ tôi đã được ông Ngoại tôi cho qui y từ lúc 6 tuổi. Mẹ là một đệ tử tu tại gia, ăn chay trường. Một đời vì chồng,vì con, sống chân thật, luôn hành hạnh nhẫn nhục, buông xả và bố thí, thế mà đến cuối đời lại rơi vào cái cận tử nghiệp thật là nghiệt ngã.
Khi được tin Mẹ bệnh. Tôi nghỉ việc làm bay về Việt Nam ngay.Vì nếu tôi ở đây thì chắc chắn tôi sẽ không làm được việc gì, lòng tôi nóng như lửa đốt đứng ngồi không yên. Tôi vào bệnh viện vào một buổi chiều nóng bức. Mẹ tôi nằm đó, thân hình gầy nhom, chỉ còn da bọc xương thoi thóp. Tim tôi đau buốt, cả người tôi chấn động,mắt tôi mờ lệ. Tôi chỉ biết quì sụp xuống ôm chặt Mẹ tôi vào lòng mà nước mắt tuôn rơi.Ước gì tôi rước tất cả những đớn đau của Mẹ. Mẹ tôi đó ư? Cái hình hài xinh đẹp, duyên dáng ngày xưa bây giờ chỉ là một xác khô nằm bất động. Chao ôi! Vô thường, sanh ,lão bệnh, tử. Tôi đớn đau nhìn Mẹ, nước mắt cứ tuôn dòng.Lệ ròng.
Những lần nhìn những xác già nua, khô héo, bệnh tật đớn đau nằm trên giường bệnh tôi mới hiểu và chua xót cho một kiếp người, sanh, già, bệnh, chết .Những gì mình đang có hôm nay, cố nắm giữ, cố tích trử hôm nay chỉ là giả tạm, ngày mai rồi sẽ mất. Nơi đây chỉ là bào ảnh, huyễn mộng, sao ta mãi cứ long cong trong vòng tròn nhân quả?
Mẹ tôi đòi về nhà không muốn ở trong bệnh viện .Mẹ sợ truyền máu, truyền đạm. Mẹ sợ ban đêm nhìn thấy những bóng người đứng bên cữa sổ gọi Mẹ đi, Mẹ sợ đủ thứ. Mà Mẹ sợ cũng phải, vì chính tôi cũng sợ: sợ Mẹ bị nhiễm trùng, sợ bình khí oxy rỉ sét, bệnh nhân lên cơn sốc vì nước biển giật giật liên hồi, gọi Bác sĩ, Y tá vẫn tỉnh bơ đứng nhìn, còn những bệnh nhân khác vì đau đớn nên rên la suốt ngày đêm, có người vì nằm lâu ngày trên giường bệnh nên sau lưng lở lói và hôi hám thật tội nghiêp.Có đến nơi đây mới hiểu được kiếp người khổ đau, mới hay lâu nay mình sống trong hạnh phúc mà không biết.Và tôi cũng hiểu được tại sao Đức Phật Thích Ca đã bỏ cả lầu vàng, điện ngọc để tìm cách cứu độ chúng sanh. Lòng tôi chùng xuống, không còn ham muốn, hơn thua gì nữa.Chỉ cầu thân tâm an lạc.Sống thảnh thơi, chết nhẹ nhàng, không đớn đau thể xác.
Chiều hôm đó chúng tôi đưa Mẹ về nhà. Chiều bệnh viện không có người phục vụ, chỉ còn một vài y tá và bác sĩ. Họ bảo chúng tôi xuất viện thì được, nhưng phải chờ xe cứu thương, bác tài không có ở đây phải chờ đến 2 tiếng sau. Cũng không có người phục vụ đẩy giường bệnh ra xe. Tôi phải chạy xuống tầng trệt ( giường Mẹ tôi ở lầu 3) tìm cái giường đẩy có bánh xe. Y tá bảo tôi sau khi sử dụng cái giường xong phải để lại chỗ cũ, phải đóng tiền thế chân vì sợ mất giường. Vì không có cầu thang máy nên tôi phải đẩy cái giường sắt từ lầu 1 lên lầu 3 theo cái dốc lài của cầu thang bộ. So với cái sức của tôi thì đây là một việc mà tôi nghĩ mình không thể nào làm được.Cái giường tuy không cồng kềnh nhưng nó toàn bằng sắt, thế mà một sức nhiệm mầu nào đó tôi đã đẩy cái giường như chạy lên cầu thang mà không biết mệt. Chị dâu, em gái tôi và tôi phải chuyển Mẹ từ giường bệnh sang giường đẩy. Ba chị em hì hục đẩy cái giường Mẹ tôi đang nằm tuột dốc; chị và em gái tôi giữ phần đầu giường, còn tôi thì đứng phía dưới để chịu. Phải giữ cái giường cho xuống từ từ, nếu không nó sẽ tuột dốc thì cả Mẹ và con sẽ không biết đi về đâu. Mô Phật cái giường đã an toàn xuống đất. Còn anh tài xế xe cứu thương thì đứng thản nhiên nhìn 3 cô đang hì hục đẩy xe một cách dễ thương.
Sau ngày ở bệnh viện về Mẹ tôi đã nằm mãi trên giường, chỉ còn là một xác khô.Tất cả đều khô, chất nhờn khô, tủy khô, máu khô. Nên thân thể Mẹ luôn đau nhức. Mẹ cứ lăn trở suốt đêm,nằm ngửa rồi nằm nghiêng, bên trái rồi bên phải; kê gối lên cho đầu cao, rồi lấy gối ra cho đầu thấp. Tôi phải đỡ Mẹ thay đổi thế nằm như vậy suốt cả đêm , khi đỡ ngồi dậy rất khó khăn, phải biết cách đỡ nếu không thì cảm thấy rất nặng, giống như đang gồng mình. Thật ra người già khi đã kiệt lực, dù chỉ còn da bọc xương thân thể cũng rất nặng nề, thật là ( lực bất tòng tâm). Mỗi khi Mẹ trở mình thì cho uống nước vì miệng luôn luôn khô và canh chừng thay chỗ ướt. Hầu như tôi thức cả đêm, Mẹ đau nhức nên rên và gọi tôi cả đêm, đêm tôi chỉ chợp mắt chừng 2 đến 3 tiếng đồng hồ. Ban ngày chỉ nhắm mắt để đó chứ không ngủ được vì trái múi giờ. Mỗi đêm tôi chỉ ngủ có 2 tiếng đồng hồ trong suốt 2 tháng trời thế mà tôi không cảm thất mệt mỏi, người tôi cũng bình thường không sụt cân .Tôi nghĩ với một tình thương yêu mãnh liệt, hay một sự mầu nhiệm nào đó đã làm cho tôi quên sự mệt mỏi. Tôi luôn khuyên Mẹ nhắm mắt niệm Phật. Niệm, niệm để quên và làm dịu cơn đau. Đó là một cách quán tưởng mà tôi thường làm mỗi khi mình bị hụt hẫng. Tôi cũng đã đi rất nhiều chùa để cầu an, cầu sự sống cho Mẹ, nhưng đó chỉ là cách an tâm cho chính mình. Bây giờ tôi mới hiểu ngày đó tôi vô minh, tôi không có trí tuệ, tôi cầu xin trong tuyệt vọng… Tôi không hiểu vô thường là một định luật tự nhiên. Thay vì để Mẹ ra đi nhẹ nhàng thoát khỏi đau đớn của thể xác, tôi lại muốn níu kéo Mẹ ở lại mãi, tôi đã quên rằng tất cả mọi người rồi ai cũng phải ra đi.
Chỉ khi nào những bất hạnh to lớn đổ ập xuống đầu, tôi mới hiểu lâu nay mình đã sống trong mộng, đã bám víu những cái không thật.Cố chau chuốc cái xác phàm, cái hư danh, mà quên đi phần tâm linh, quên đi cái tự tánh quí báu mà mình đã có sẵn.
Mẹ tôi cứ nằm trên giường như vậy, ăn uống và vệ sinh cần thiết chỉ muốn một mình tôi làm cho Mẹ. Vì quá thương cuộc đời của Mẹ đã cực khổ từ nhỏ, thương sự cô đơn quạnh quẽ tuổi già của Mẹ mà đã bao lần tôi không thể nào bỏ Mẹ để đi theo người ta, tôi biết người ta buồn lắm, nhưng đành phải hẹn ngày sau.
Hơn một tháng sau Mẹ đã dần dần hồi phục lại đôi chút.Đỡ ngồi dậy, đi từ từ, chập chững từng bước từ nhà sau ra nhà trước như trẻ thơ, tôi vui mừng quá, mừng đến rơi nước mắt. Mẹ tôi muốn trở về Mỹ, nhưng đã bị mất quyền thẻ xanh vì đã ra khỏi nước Mỹ hơn một năm. Tôi đến tòa đại sứ Mỹ ở VN để xin phục hồi thẻ xanh, nhưng họ bảo rất khó. Phần tôi phải trở về Mỹ để đi làm vì đã nghỉ việc 2 tháng rồi. Ngày tôi đi Mẹ tôi buồn lắm, còn tôi như đứt từng đoạn ruột.Tôi an ủi Mẹ tôi : Rồi con sẽ về thăm Mẹ nữa, lần sau con sẽ về đón Mẹ sang Mỹ lại, Mẹ rán ăn uống cho khỏe mạnh để có thể ngồi máy bay hơn 20 thiếng đồng hồ.Tôi nói vậy để Mẹ an tâm, chứ lòng tôi buồn lắm vì:
Mẹ già như chuối chín cây
Gío lay Mẹ rụng con đà bơ vơ
Tôi trở về Mỹ đi làm lại được một tháng, thì được tin Mẹ tôi trở bệnh lại nặng hơn.Tôi sợ lắm, tôi sợ rủi Mẹ tôi vĩnh viễn ra đi, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy Mẹ nữa. Dù sao tôi cũng phài về gặp Mẹ một lần nữa, nếu không tôi sẽ ân hận suốt đời. Lần nầytôi xin phép nghỉ nhưng người chủ không cho, vì ông bảo tôi đã nghỉ quá nhiều.Ông không bảo đảm còn việc cho tôi khi tôi trở lại hay không.Tôi quyết định nghỉ việc, vì không có việc nầy tôi sẽ làm việc khác, còn Mẹ thì tôi chỉ có một Mẹ mà thôi.
Đêm tôi về đến VN.Mẹ tôi nằm trên giường thoi thóp, hơi đã mòn, lực đã kiệt, còn mong gì ai cứu nổi Mẹ tôi. Tôi đớn đau òa khóc, tôi sợ Mẹ tôi đi, tôi sợ lần vĩnh biệt nầy là lần đời đời, kiếp kiếp Mẹ con tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Đêm đó tôi nằm ở dưới gạch, Mẹ nằn trên giường, tôi chồm tay lên ôm chặt tay Mẹ tôi suốt đêm.Tôi mong tôi có thể truyền nghị lực, tình thương, sức sống để Mẹ tôi được hồi phục. Và thật như vậy, như một phép nhiệm mầu, sáng hôm đó tinh thần và sắc mặt của Mẹ đã được hồi phục rất tốt. Thế mới biết tình yêu thương là một năng lượng cần thiết cho mọi người, làm cho người ta có ý chí cầu sống và được hít thở không khí hạnh phúc.
Ngày qua ngày Mẹ cũng đã đã dần dần hồi phục đôi chút, và thắm thoát cũng đã một tháng, tôi phải trở về để đi làm lại.Những giờ phút chia ly thật đau đớn.Tôi ôm chặt Mẹ vào lòng, tôi sợ một ngày nào đó tôi không còn cơ hội để ôm, tôi sợ rồi mai đây người sẽ vĩnh viễn rời xa tôi mãi.Tôi đâu ngờ lần từ giả nầy là lần vĩnh biệt Mẹ tôi mãi mãi.
Hơn một tháng sau, một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, ảm đạm. Tôi được tin Cậu tôi báo Mẹ tôi đã mất lúc 5 giờ sáng, chung quanh không có một ai, vợ chồng anh chị tôi thì ngủ trên lầu 4. Mẹ ra đi trong bóng tối, trong lạnh lẽo, trong sợ hãi, trong cô đơn và trong đớn đau thể xác. Tôi gào khóc lên, tôi đớn đau đến tận cùng tâm cang. Tôi suy sụp, tôi muốn đi theo Mẹ tôi.Tôi oán hận tôi, sao không bỏ hẵn việc để về chăm sóc Mẹ trong những ngày khổ đau cuối đời. Tôi oán hận những đứa con vô tình đã để Mẹ ra đi trong bóng tối cô đơn. Tôi đớn đau vì Mẹ có 7 người con, đã dùng máu và nước mắt mình để nuôi con, nhưng giờ phút sau cùng lại không có đứa nào ở bên cạnh. Tôi cũng không hiểu cả đời Mẹ tôi ăn chay, đi chùa, bố thí, sống tốt, thế mà lại có một cận tử nghiệp thật nghiệt ngã.
Bây giờ là tháng bảy Vu Lan, mùa báo hiếu. Ngoài kia trời đang mưa, những hạt mưa rả rich, thấm buốt lòng con. Con chạnh lòng thương nhớ Mẹ quá đổi. Con muốn báo hiếu, nhưng Mẹ còn đâu để báo? Giờ con chỉ còn cha già cũng gần 90, cũng không biết ngày nào ra đi nữa. Con bây giờ cũng đã hiểu được lý vô thường, vô ngã và nhân quả. Có sanh thì phải có diệt, có đến thì phải có đi, có thành, trụ, hoại, không. Nên con không còn sống đau khổ như ngày xưa, con sống nhẹ nhàng hơn Mẹ ạ! Và giờ đây lòng con cũng đã nguôi ngoai, không còn oán hận ai nữa cả, mỗi người phải gánh chịu cái nghiệp mà mình đã gieo, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Phật pháp thật là nhiệm mầu.
Hôm nay con viết bài nầy với những xúc động tận đáy lòng con, dâng đóa hoa lòng cúng Mẹ nhân mùa báo hiếu. Con bây giờ dù mất Mẹ hay còn Mẹ, thì muôn đời , muôn kiếp Mẹ vẫn ở trong tim con:
Dù mất Mẹ hay còn Mẹ
Thì muôn đời em vẫn là con
Xin mãi nhớ suốt đời em nhé
Bóng Mẹ hiền giữa trái tim con
(Thanh Nguyên)
Vu Lan tha hương nhớ Mẹ.
Vu Lan đến cõi lòng con quạnh quẽ
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây
Tình nghĩa ấy Mẹ ơi con thấm thía
Phương trời nầy con ngậm ngùi rơi lệ
Vì đức cù lao muôn một trả chưa xong
(Thích Quảng Độ)
Thật hạnh phúc cho những ai đang còn Cha, còn Mẹ…
Carolyn Đỗ
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Đọc bài VLNM của Carolyn lòng mình bùi ngùi xúc động. MS không ngờ Đỗ vất vả với Mẹ trong những ngày tháng đau ốm như vậy. Có lần MS lên thăm bác nhưng chỉ chốc lát rồi về nên nào hay biết.
Đỗ à , Mẹ bạn có 7 người con mà Mẹ phải ra đi trong bóng tối , trong sợ hãi mà bạn kể vì theo Phật dạy , người đến làm con có 4 lý do : Trả nợ , đòi nợ , trả ân , báo oán.
Bây giờ MS cũng hiểu được Phật Pháp chút ít và Đỗ cũng thế nên hiểu được quy luật Sanh , lão , bệnh tử và không oán hận.
MS may mắn vì còn cài được trên áo đóa hồng trong những mùa Vu lan nhưng vẫn luôn áy náy vì không đưa được Mẹ ra ở với mình để tiện chăm sóc…Mẹ ở đó suốt ngày ngồi trên cái võng đu đưa trông ngóng con cháu có ai về không…Tai Mẹ cũng lãng nhiều , mắt cũng mờ nhiều… Giờ MS và các con chỉ biết dành thời gian hàng tuần vô thăm , tắm rửa ,nấu ăn , đút cho Mẹ ăn , đẩy Mẹ trên chiếc xe lăn đi dạo…
Đỗ đã hiểu cuộc sống Vô thường , MS chúc bạn luôn tinh tấn trong mọi sự việc
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Cám ơn Sang, khi viết bài này mình cảm xúc lắm, nhớ lại chuyện cũ lòng cũng đau như cắt, mắt mờ lệ. Nhưng giờ đây nhờ hiểu được chút ít Phật Pháp nên lòng cũng nguôi ngoai, buông xã và tha thứ.
Tâm giữ mãi nhẹ nhàng thanh thản
Vô vấn thiền vô ngã bình an.
Chúc Sang & gia đình một mùa an lạc. CD
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Hồi ức thật nhiệm mầu trong ký ức.
Chúc[b] carolyn đo [/b]vui nhiều trong nổi nhớ này.
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Cám ơn anh Thiên Di. Thiên Di, cái tên thật hay và có ý nghĩa, phảng phất Phập Pháp. Nỗi nhớ của mình giờ đã thăng hoa, thân tâm đã một chút thường an lạc. Cám ơn, cám ơn.
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Vu Lan nhớ Mẹ. Qua Vu Lan rồi nhớ ai? 🙂
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Qua Vu Lan rồi mình phải tìm một chỗ để đi chăn trâu, giống như Bùi Gíang vậy, nếu đề trâu ăn lúa của người thì khổ lắm. Cám ơn V ba đã đọc bài viết.Nhớ nghĩ đến hình ảnh con trâu trong Phật Pháp nhé.
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
“Tôi cũng không hiểu cả đời Mẹ tôi ăn chay, đi chùa, bố thí, sống tốt, thế mà lại có một cận tử nghiệp thật nghiệt ngã”…
Carolyn Đỗ thân mến, mình đọc bài viết, đặc biệt là những dòng này của bạn đã rơi nước mắt vì nhớ đến mẹ mình. Cũng như mẹ bạn, mẹ mình đi chùa, ăn chay, làm việc thiện, bố thí v.v.. vô cùng tốt nhưng vẫn không tránh khỏi “cận tử nghiệp” như bạn nói. Mẹ mình bị tai biến lần đầu 17 năm về trước, sau đó trong vòng 1 năm thì hồi phục nhưng sức yếu hẳn không còn hoạt động chùa chiền và đi lại như trước và 13 năm sau bị lần thứ hai. Lần này nằm luôn và kéo dài đau đớn suốt 4 năm trời mới ra đi. Khoảng 3 tháng sau cùng thì vô cùng đau đớn hơn nữa mình không dám nhớ lại. Đích thân chăm sóc mẹ nên khi thân xác mẹ đau thì lòng mình cũng đau theo và tinh thần bị ám ảnh vô cùng. Mình cũng trải qua những suy nghĩ chông chênh ban đầu như của bạn, mà cũng hiểu rằng có Sinh thì có Tử, và mỗi con người khi sinh ra rồi khi về với cái chết có thể không giống nhau. Vì sao có người ra đi thật nhẹ nhàng còn có người đến với cái chết quá khó khăn và đau đớn? Người ta cho rằng đó là cái “Nghiệp” phải trả, phải chịu, nhưng làm con, nhìn cha mẹ đau đớn như vậy không sao chịu nổi. Mình nghĩ điều đó cũng nằm trong quy luật của cuộc sống mà thôi. Không ai đoán biết trước được mình sẽ đi đến cái chết như thế nào!
Mẹ mình đông con hơn mẹ bạn, bà biết hạnh phúc của bà là những đứa con, những năm tháng cuối đời các con ở xa thay phiên nhau về thăm mẹ, con ở gần luôn ở bên mẹ nên dường như bà nuối tiếc không muốn ra đi. Những ngày cuối cùng chị em mình vừa mệt mỏi vì lo lắng và ăn ngủ thất thường, vừa phải đối phó với nhiều lời khuyên của người quen nên làm thế này làm thế khác… Cuối cùng chỉ một lời khuyên của Thầy trụ trì chùa mà mình bỗng thấy an tâm, rằng hãy để cho mẹ tự nhiên ra đi, đừng thấy mẹ đau đớn quá mà tìm cách đứt đoạn. Và rồi mẹ mình đã ra đi, thanh thản khi các con đã về bên mẹ đầy đủ. Những ngày này mẹ được đưa hình đến chùa để dự lễ Vu Lan, có nhiều bạn bè cũ của bà ở đó. Tuần sau là 49 ngày của mẹ rồi.
Bài viết hay và thật xúc động vì bạn đã viết với tất cả cảm xúc và tình yêu với mẹ hiền. Cho mình chia xẻ nỗi đau đó vì giờ đây mình đã phải cài bông hồng trắng cho cả cha lẫn mẹ đó Carolyn ơi!
Vu Lan Nhớ Mẹ
Đọc bài viết Carolyn Đỗ N.xúc động đến rơi nước mắt.N.đã cài hoa hồng trắng vào ngày Vu Lan 18 năm rồi,cho đến hôm nay cũng vậy,mỗi lần cài hoa hồng trắng lên áo thì mắt mình cay xé.Mình là Phật tử cũng hiểu biết nhiều đạo pháp, hiểu đời người vô thường,có sinh có diệt vậy mà tình mẹ sâu thẳm trong tâm hồn không thể nào phai.
Chúc Carolyn Đỗ mùa Vu Lan an lạc.
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Carolyn mến,
Mình không có diễm phúc như bạn được có mẹ bên cạnh ngay từ rất nhỏ để cảm thấy tình mẹ bao la biết dường nào! Và mình cũng không có may mắn ở gần ba mình sau khi mình bước qua tuổi 18 – đi học xa nhà và sau đó là những ngày tháng xa xứ tưởng như không có ngày gặp lại!
Khi ba mình tới tuổi già sức yếu nằm xuống 1 chỗ, không còn phân biệt được ngày đêm, không ăn uống được nữa, không đi đứng được nữa, không còn muốn nói chuyện nữa…sống như là một hiện hữu của thân xác! như que diêm sắp tắt, như que cũi khô rã rời trong niềm thống khổ. Mình đứng nhìn mà trái tim đau buốt, thế nhưng mình đã cầu nguyện ơn trên cho ba mình ra đi, ra đi sớm…Mình nghĩ đã đến lúc đời sống của ba mình phải chấm dứt!
Người níu kéo người thân ở lại thì lại tự trách mình sao ích kỹ, người cầu xin cho người thân ra đi sớm thì lại có khi tự hỏi có phải mình không thương nhiều, có phải mình bất hiếu?
Nhưng rồi mình lại nghĩ, dù níu kéo hay không thì tất cả đều phát xuất từ tình yêu thương vô bờ bến mà chúng ta dành cho người thân, phải thế không?
Chút chia sẻ với Carolyn nhé. Chúc một mùa Vu Lan ấm áp nghen. KT
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Chị Diệu Tâm, chị là bạn của anh Di Linh nên em biết chị lớn hơn, xin cho em gọi bằng chị. Cám ơn chị, em biết Mẹ chị vừa mới ra đi, chị buồn, nhớ, đau khổ lắm. Như em ,Mẹ đã đi 3 năm rồi mà em vẫn thương vô cùng.Chị biết không, khi Mẹ em vừa mới mất, ngày nào em cũng đứng trước ảnh của Mẹ em để nói chuyện, vì sợ Mẹ buồn và cô đơn ở cõi nào đó, lâu ngày lại thành thói quen lảm nhảm 1 mình như khùng. Cũng rất may mà khi Mẹ em mất em không có ở đó, nếu không em sẽ quằn quại khóc lóc Mẹ em sẽ không đi được.Vì theo nhà Phật :nếu kéo và khóc lóc người mới qua đời đó là oan gia, trái chủ, người trong đời thường thì cho đó là vì thương nên khóc lóc.Cám ơn chị Diệu Tâm nhiều, nhân rằm tháng 7 nhớ cầu nguyện cho hương linh Mẹ ra đi nhẹ nhàng. Dù là cận tử nghiệp nghiệt ngã nhưng em tin ràng cả đời người sống đạo đức thì khi ra đi sẽ về cõi lành. Chúc chị và gia đình 1 mùa an lạc
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Chị Lê thị Niệm thân mến, thế là mình vẫn hạnh phúc hơn vì mới chỉ xa Mẹ co 3 năm mà lòng vẫn còn đau lắm. Nhưng cũng cám ơn thời gian phải không chị, thời gian đã làm lành tất cả những vết thương bên ngoài cũng như trong tãm hồn mình.Rồi đây trong ký ức của chúng mình sẽ luôn có những hoài niệm tốt đẹp về Mẹ. Cám ơn chị nhiều. Chúc chị và gia đình 1 mùa an lạc CD
RE: Vu Lan Nhớ Mẹ
Hi Tiến, thật là thương Tiến quá,đôi khi mình cứ tưởng mình bất hạnh, nhưng khi nghĩ lại thì trong cuộc đời lại có nhiều người bất hạnh hơn mình. Bỡi vậy bây giờ mình mới hiểu ra: hãy trân quí với những gì mình hiện có, để ngày mai lỡ có mất rồi cũng không nuối tiếc. Nếu biết Tiến lâu hơn mình sẽ an ủi bạn hiền. Cám ơn Tiến nhiều nhé. Chúc cả gia đình sức khỏe và bình an. CD