Thầy ơi! Có những sự ngẫu nhiên hết sức kỳ lạ . Kỳ lạ đến mức em chỉ có thể giải thích bằng hai chữ tâm linh mơ hồ. Chỉ vài giờ trước lúc thầy qua đời, trên trang web cuongdequynhon có bài Hải Giang – bên biển – bên sông .Bài báo viết về một địa danh mà dấu chân thầy trò mình đã từng lưu giữ nhiều kỹ niệm…Đọc xong những dòng chữ cuối cùng, tự dưng ruột em thắt lại, nước mắt em ứa ra ướt mặn trên môi…và linh tính như báo cho em một điều gì rất xấu đang xãy đến. Cũng trong khoảnh khắc ấy, ở một nơi rất xa, em đâu có ngờ, Thầy như ngọn đèn dầu leo lét đang hắt những tia sáng cuối cùng.
Thế là thầy vĩnh viễn không còn trên cõi đời này.
Lần đầu tiên em biết Hải Giang – bên biển – bên sông – một bán đảo hiền lành phía bắc Qui Nhơn là nhờ có Thầy. Hồi ấy, Thầy đã dẫn cả Phân Đoàn Hồng Thập Tự Bình Định đi bằng tàu của Hải Quân qua nơi ấy tham quan. Em còn nhớ Thầy dẫn chúng em lên đỉnh núi rất cao đầy nắng và gió. Từ đó có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh Quy Nhơn và bán đảo Phương Mai nằm chập chùng kỳ ảo giữa biển xanh chập chùng.Chuyến đi vất vả nhưng qua đó mà chúng em được biết trên núi Hải Giang có một ngôi đền xưa cũ, có một tượng Phật bằng đá có từ thời Champa rất linh thiêng và biết bao nhiêu điều mới lạ nữa trong cặp mắt của những nữ sinh vừa bắt đầu bước vào tuổi mới lớn.
Nghe ai đó nhắc đến Cù Lao Xanh. Em lại nhớ đến Thầy. Ngày đó Thầy đã dẫn lớp 10B của chúng em cùng các Đoàn viên Phân Đoàn Hồng Thập Tự Bình Định ra đó cắm trại. Biển hôm đó động nhẹ. Tuy vậy một số bạn say sóng nằm lăn,nằm lóc trên con tàu “há mồm” cho cá ăn chè…Nhờ đó mà chúng em được biết ở Cù Lao Xanh, ngoài vụng biển vô cùng trong xanh bên bãi cát thơ mộng rì rào nép dưới những rặng dừa xanh mát còn đó một ngọn hải đăng vô cùng kỳ vĩ được xây từ thế kỷ trước. Từ đấy có thể nhìn thấy cả một phần bờ biển cong cong nhìn ra biển khơi xa xa mịt mù. Để rồi thấy lòng mình ngợp đi trước bao la của biển Thái Bình Dương. Và rồi trong lòng chúng em lại nãy sinh nhiều ước mơ hoài bão to lớn. ..
Hải Minh , chùa Thập Tháp Bình Định, Đà lạt, Huế …mỗi địa danh Thầy đưa chúng em đi qua đều để lại trong lòng chúng em nhiều kỷ niệm sâu đậm.
Còn nhớ những ngày Thầy cùng các Đoàn viên Hồng Thập Tự lặn lội đi cứu trợ cho các nạn nhân chiến cuộc đến từ Bồng Sơn Tam Quan ở các trại Tiếp cư Phú Tài. Thầy cùng với Bác sĩ Châu tổ chức những buổi cấp phát lương thực, khám chữa bệnh và phát thuốc miễn phí cho đồng bào. Để rồi đến bữa ăn. Thầy và Bác sĩ cùng chúng em, mỗi người một ổ bánh mì cùng nhau cười nói thật vui vì đã giúp được thật nhiều cho đồng bào của mình khi hoạn nạn. Suốt thời gian ấy Thầy gầy tọp đi trông thấy. Thầy đã bỏ các tiết dạy ở các trường Tư Thục để lao vào làm công tác từ thiện. Những ngày cùng Thầy tham gia các công tác xã hội đã dạy cho chúng em biết thế nào là tình nghĩa đồng bào, biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau những lúc khó khăn. Có lần mấy chục người cùng ngồi lắc lư sau thùng xe” ba- lua ” vượt lằn đạn giao tranh giữa hai bên để mang đến cho đồng bào mình từng túm gạo, vải, chăn màn. Từng chén bột sữa CSM được khuấy lên phát cho đồng bào tạm no lòng. Bầu nhiệt huyết của Thầy ngùn ngụt cháy lan sang cả chúng em. Thầy ơi! Thầy đã chẳng tiếc gì thân, đã chẳng quản gì công. Thì chúng em cũng sá gì vất vả. Nghĩ lại, ngày ấy chúng ta đã sống quá lý tưởng. Cho đến nay, mỗi khi có dịp ngồi lại với nhau,Thầy trò lại cùng nhau ôn lại những chuyện cũ , cảm thấy thật ấm lòng vì thấy mình đã không sống hoài sống phí.
Một lần, khi cùng nhau ngồi trên tàu trở về Huế sau khi họp mặt đầu xuân, nhắc đến Trại Cù Lao Xanh. Thầy sực nhớ điều gì bèn hỏi Đỗ Xuân:
– Hồi đó Đoàn mình có mấy Toán hè?
– Dạ ! Có bốn Toán Thầy à! Toán Nữ là Mê Linh do Bùi Kim Qui làm Toán trưởng. Toán Tự Nguyện do anh Đệ làm Toán Trưởng. Toán Nhân Ái ai làm Toán Trưởng em không nhớ. Còn Quyết Tiến hình như là Sơn hay Tiến Dũng gì đó. Em không nhớ rõ!
Khuôn mặt Thầy tươi lên:
-Tôi còn nhớ mấy tay ở Toán Quyết Tiến sáng tác một bài hát gì đó: Ngộ ngộ, vui lắm. Ờ! Hình như tôi nhớ như vầy:
” Trời sinh ra con trai làm con gái nó thấy nó khoái.
Nó khoái, nó không dám nói là nó ngu..nó ngu..nó ngu…
Trời sinh ra con gái, con trai nó thấy nó mê
Nó mê… nó mê mà nó cứ chê là nó khôn …nó khôn , nó khôn…”..
Cứ bây nhiêu mà cả bọn ngồi bên này trại nhìn qua trại Mê Linh bên kia cầm cây đờn Ghi-ta đánh đi đánh lại, hát hoài, hát hủy và cú tưởng là hay nên lấy làm khoái chí lắm!
Thầy cười, nụ cười thật hiền làm dãn ra những nếp nhăn khắc khổ hằn in trên trán Thầy. Tôi thấy trong mắt Thầy lấp lánh niềm vui mỗi khi có dịp nhắc lại những kỷ niệm xưa.
Ngày xưa, Thầy rất nghiêm khắc với học sinh. Uốn nắn học sinh từng tí một. Cách sống, dạy cách làm người thông qua các bài giảng Công dân giáo dục, các bài Việt Văn. Và đặc biệt: Thầy thích tính nhập thế của Nguyễn Công Trứ. ” Tận nhân lực ắt tri thiên mệnh”. Đó là “kim chỉ nam” của Thầy và cũng là của chúng em sau này. Đối với Thầy, tối kỵ nhất là gian lận trong thi cử và học hành. Và không ít lần thầy đã gặp rắc rối vì muốn bảo vệ tính công bằng trong sạch trong thi cử khi đi coi thi Tú Tài ở các tỉnh khác.
Cuộc đời Thầy là chuỗi ngày hy sinh và cống hiến cho đồng bào, cho học trò và cho những người thân yêu. Nhìn những người thân túc trực luôn luôn bên cạnh giường bệnh của Thầy,đứng chật cả một hành lang bệnh viện Trung Ương Huế. Chúng em biết rằng Thầy đã được họ yêu thương thế nào qua những nét âu lo hiện lên trên khuôn mặt mỗi người. Chúng em đứng đó, hai tay xoắn chặt lấy nhau, lòng đau như cắt mà đành bất lực, không làm gì cho Thầy bớt đau đớn. Thầy ơi!
Giờ Thầy đã ra đi. Thầy hãy yên lòng ra đi. Vì rằng Thầy đã làm được rất nhiều cho cuộc đời này hơn Thầy nghĩ. Khi Thầy nằm xuống. Thầy đã để lại rất nhiều hoa thơm và rất nhiều tình yêu lại trên đời này. Chúng em sẽ mãi mãi nhớ đến Thầy. Bóng của Thầy sẽ che chở cho chúng em trên những quãng đường chúng em đi qua.
Vĩnh biệt.
PhạmTyLan
Đônghà 15-05-2010.
RE: Thầy Ơi!
Nhìn thầy trong hình và nghe tiếng gọi: “Thầy ơi! ” sao mà xúc động! Chắc thầy đã rất hạnh phúc ra đi, khi [i]để lại[/i] [i]rất nhiều hoa thơm và rất nhiều tình yêu lại trên cõi đời này[/i] đó PTL.
RE: Thầy Ơi!
Ty Lan cũng nghĩ vậy và rất hạnh phúc khii đã có nhiều dịp ở bên Thầy. Nhất là những ngày gần cuối.
Chúng ta đã có những người thầy , những người cô rất đáng kính và chúng ta phải hãnh diện khi được làm học trò của các vị.
RE: Thầy Ơi!
Nhớ lần được đi Cù lao xanh ké với lớp của thấy năm nào và nhất là lần đi Đalat mới thấy hết sự tận tuỵ của thầy Tú.
Cám ơn Ty Lan..
RE: Thầy Ơi!
Bài viết vừa cảm động vừa vui, nhất là cái bài hát trứ danh! mà hình như Ty Lan nhớ thiếu rồi, hát vầy nè
“trời sinh con trai thấy con gái là nó mê, nó mê mà nó không nói là nó ngu, nó ngu
bạn nó sẽ nói dùm là nó tiêu, nó tiêu..”
hi! hi!
RE: Thầy Ơi!
Vậy há chi Hà. Em mới nghe lần đầu đó.
Bài hát đó mộc mạc và vui lắm. Bọn họ xúm vào nhau hét , chứ không phải là hát nữa , vui lắm!
RE: Thầy Ơi!
Đọc rồi,giờ đọc lại vẫn thấy xúc động Lan ơi!Không biết với các bạn khác thì sao chớ với Vân thì thầy Tú là người giáo sư hướng dẫn hết lòng với học trò và đáng nhớ nhất trong những năm ngồi ghế nhà trường đó Lan.Những kỷ niệm trong chuyến đi Cù lao xanh của lớp 10B tụi mình cùng thầy thật khó quên Lan há!
RE: Thầy Ơi!
Bài viết xúc động quá Lan ơi!Nhớ những viên kẹo socolate cuối cùng Thầy gửi về nhân ngày họp lớp…sao mà ngọt..nhưng sao cũng đăng đắng trong lòng phải không các bạn?
Thầy ơi ,biết bao giờ gặp lại?
Con nghẹn ngào mãi gọi Thầy ơi!
RE: Thầy Ơi!
Chị Ty Lan ơi, hôm nay được đọc bài viết về Thầy Tú, em rất ngạc nhiên vì trước giờ mỗi lần chúng em (bạn cùng khóa đang ở Úc)có dịp gặp nhau hoặc nói chuyện qua điện thoại, khi kể về thời Trung học, các bạn cùng nhớ lại giờ học của Thầy. Thầy dạy Toán đại số, mỗi lần Thầy mở sổ dò bài (mà các bạn thường gọi là Sổ Đoạt Hồn)là cả lớp toát mồ hôi hột! Mấy mươi năm sau tụi em cùng nghĩ lại, sao hồi đó lại sợ dữ vậy, mình đâu có không học thuộc bài đâu (?)Bây giờ qua bài viết này em mới biết được, ngoài giờ học, các chị đã được cùng với Thầy, tham gia những sinh hoạt công ích cho quê hương của mình. Em rất ngưỡng mộ và xin được thắp nén nhang cho người Thầy kính quí.
Xin cảm ơn bài viết của chị.
Xuân Bình (NK 69-76)
RE: Thầy Ơi!
Mình không biết Thầy dạy Toán khi nào , vì Thầy tốt nghiệp khoa Việt Văn ĐHSP HUế mà. Mình và các bạn cũng như Xuân Bình. Đến giờ Thầy là sợ …RRREEETTT! Cả lớp ai nấy mặt đều xanh như tàu lá khi đến giờ học của Thầy. Thế nhưng Thầy là một người rất tình cảm, điều này ít ai có thể biết.Vì Thầy luôn nghiêm khắc.
RE: Thầy Ơi!
Mình hay nhớ về Thầy mỗi lần xuân về chuẩn bị về Quy Nhơn để họp mặt. Những lần cùng đi với Thầy về Quy Nhơn hay Thầy ra Đông Hà thăm gia đình Lan và Xuân. Cứ nghĩ đến Thầy là Lan thấy một niềm yêu kính vô hạn…Mộng Vân Km Thanh , Thanh Hòa và các bạn cũng như Lan phải không?
RE: Thầy Ơi!
Khác với một số bạn khác, mình không sợ thầy đến độ “xanh mặt”, có lẽ hồi đó tụi mình đi cùng đoàn HTT do thầy làm trưởng đoàn nên có cơ hội gần gũi với thầy nhiều.
Thầy không còn, nhưng dấu ấn tình cảm đối với những người cũ vẫn rất sâu nặng. Những ngày cuối đời, thầy đã tha thiết muốn gặp lại các bạn đoàn viên HTT xưa biết bao nhiêu. Cuối cùng, sau khi thầy mất điều đó cũng đã được thực hiện qua chuyến về thăm Qui Nhơn của chị Phú( vợ của thầy) .
[img]http://d.f5.photo.zdn.vn/upload/original/2011/02/22/17/52/12983719322146078801_574_574.jpg[/img][/url][hide]http://d.f5.photo.zdn.vn/upload/original/2011/02/22/17
Trong ảnh là Ty Lan, chị Phú,Tài Hoa và Bùi Kim Quy bên nhà anh Tiến Dũng- Nhơn hội.
Tụi mình sẽ khó quên hình ảnh của thầy…
RE: Thầy Ơi!
Bài viết thật cảm động. Cảm ơn Ty Lan đã giúp mình nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, nhớ đến người thầy kính mến của chúng ta…
Cầu mong hương linh của thầy siêu thoát cõi vĩnh hằng.
RE: Thầy Ơi!
Lan ơi, kỷ niệm với thầy cô và bạn bè mãi mãi vẫn còn đó như những nụ hồng thoang thoảng đâu đây. Những cơn gió vô tình thổi qua ở những khoảnh khắc lắng đọng nhất bất ngờ khuấy động những tình cảm tưởng chừng như ngủ quên. Chắc là nhỏ không về được Sịa để đốt cho thầy nén nhang tưởng nhớ năm nay phải không? Thế nên trong lòng lại cảm thấy chút gì ray rứt!
Nhắc tới thầy Tiến cũng đã từng rất sợ…vì mình quá yếu môn thầy dạy…yếu đến nỗi mà không có gì có thể làm nhẹ bớt cái yếu của mình…Phải chi như giờ này, mình thích thú biết bao khi nghe thầy say sưa giảng về một câu thơ…về một bài viết…mà thôi, đời sống là những nuối tiếc nhớ thương….KT