Đệ Nhất Đao – Phó Hồng Tuyết
Vài lời phi lộ:
Tôi vốn ưa sự đơn giản, nhất là khi đọc. Mà nghĩ cho cùng không ưa cũng không được! Bởi “sức có chừng đó”! Lang thang mà gõ “lầm cửa” không chừng lại “tẩu hỏa nhập ma” thì khổ…Thế nên thấy cái gì đọc mà có mùi phức tạp là tôi kiếm đường…chạy mất!
Tôi cũng không dám và không có tham vọng nghiên cứu hay phê bình gì cả, chỉ là nếu có lúc nào đó bạn thấy “nhức đầu” vì đọc quá nhiều những”nghiên cứu”, hoặc mệt mỏi vì đọc mãi chuyện “cơm áo gạo tiền”, thì hãy thử cùng tôi đọc một vài truyện “huề vốn” như “truyện chưởng” chẳng hạn…
Trước năm 1975, dân “ghiền” tiểu thuyết võ hiệp gọi truyện của Cổ Long là “tân Kiếm Hiệp” ! Bây giờ thì khác rồi! Có lẽ một phần do văn phong của ông, một phần do nhân vật của Cổ Long “vỏ công trác tuyệt” nhưng lại xuất hiện “ngang xương” và thường liên can đến một số “tình huống” nhất định… Nó phảng phất như là một loại “trinh thám cổ” nên thường được giới hạn trong một không gian và thời gian mơ hồ…
Xin được bắt đầu với ” Đệ Nhất Đao – Phó Hồng Tuyết”, coi như gửi tới các bạn một món quà “mua vui cũng được một vài trống canh” (ND)…
Thân thế:
Vỏ đao đen thui, cán đao cũng đen – hình như ở đây cái gì cũng đen, màu đen tang khổ.
– Tuyết, hồng tuyết, tuyết đỏ !
– Lúc ngươi sinh ra, tuyết đã đổ rồi, máu đã nhuộm làm cho tuyết từ đó không còn trắng nữa !
– Ngươi hãy nhớ cho kỹ, từ đây trở đi, ngươi là thần – Thần báo hận cừu. Bất luận ngươi làm gì, cũng không hề hối hận; bất luận đối xử với họ như thế nào, cũng đều là phải!”…
Với Diệp Khai
...Phó Hồng Tuyết ngồi ăn. Bất luận ở đâu, bất luận ăn gì. Đao trên bàn, tay tả nắm vỏ đao, tay hữu cầm đủa. Đao đen, tay trắng xanh, mặt cũng trắng xanh, song mắt thì đen. Cứ một miếng cơm, một miếng thức ăn, tiếp nối đều đều, từ từ. Không ngẩng đầu, không dừng đũa.
– từ lúc nào ngươi cũng không uống rượu ?
– Ta không uống rượu.
– Ngươi không uống, thì mời ta uống vài chén, có được không ?… – Cơ hội tốt nhất cho ngươi đó. Nếu ngươi bỏ qua, thì thật là đáng tiếc.
– Không đáng tiếc…”…
( Có lẽ trong đời Phó Hồng Tuyết chỉ có một người bạn duy nhất đúng nghĩa bạn là Diệp Khai, nhưng đáng tiếc y lại nói: “- Chỉ có một hạng người là chân chính không có bằng hữu – Là ta – Bởi y mang cừu hận nơi mình. Y cừu hận thiên hạ. Thiên hạ cừu hận y. Thật đáng tiếc…)
Với Thúy Bình
…Hai tay ôm mặt, nàng bước ra cửa.
Phó Hồng Tuyết không ngăn chận, mà cũng chẳng nhìn nàng.
Ra bên ngoài rồi, nàng đóng mạnh cánh cửa, kêu ầm một tiếng.
Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi ỳ một chỗ.
Hắn không run người, song gân tay nổi vồng lên, xanh dờn.
Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, chảy xuống ròng ròng.
( Thúy Bình cũng vậy, nếu Phó Hồng Tuyết có người yêu, thì người y yêu phải là Thúy Bình, vắng nàng thì hắn bỏ ăn bỏ uống, trừ rượu ra. Có thể hắn cũng bỏ ngủ luôn nếu không có rượu làm cho hắn say. Bây giờ hắn mới hiểu là có những việc mà con người suốt đời không quên được, vĩnh viễn không quên…Nhưng y vẫn bỏ nàng: ” Ta không tưởng là phải đi. Song ta không thể không đi”… Hắn lớn lên trong cừu hận, hắn từ cừu hận mà sanh ra,…cho nên dù yêu Thúy Bình chân thật, hắn cũng không quên cừu hận!…)
Con đường báo thù – Bạt đao với Công Tôn Đoạn
Công Tôn Đoạn nhìn Phó Hồng Tuyết, nhìn Thúy Bình, mường tượng kinh dị, hỏi: – Chẳng lẽ nàng là của ngươi ?
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
– Phải !
Công Tôn Đoạn bật cười vang:
– Chẳng lẽ ngươi không biết nàng là một con điếm ?
Phó Hồng Tuyết từ từ lùi lại hai bước, nhìn Công Tôn Đoạn, mặt y trắng đến trong suốt. Bàn tay cầm đao của y cũng trong suốt.
Y chờ !
Công Tôn Đoạn vẫn còn cười.
Chờ Công Tôn Đoạn dứt cười, Phó Hồng Tuyết buông lạnh: – Rút đao đi !…
Thái dương nhả nóng.
Cát vàng bốc nóng.
Nóng từ trên xuống, từ dưới lên, giữa hai sức nóng, đồng cỏ khô vàng hoe ! Màu vàng bao giờ cũng rực rỡ, song lại là một thứ rực rỡ tàn bạo. Bởi màu vàng của lửa nóng.
Trong khung cảnh đó, sát khí vươn lên, lên không cao, lại trầm động xuống, làm cho không gian quá nặng nề !
Công Tôn Đoạn đã chụp chuôi đao.
Đao là loan đao, chuôi bạc.
Tay đao ướt mồ hôi, trán cũng đẫm mồ hôi. Không gian nóng, song mồ hôi lạnh.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng, đứng đối diện chờ.
Công Tôn Đoạn thở gấp, thở ra tiếng.
Bất thình lình Công Tôn Đoạn rút đao, rồi vung đao !
Đao chớp lên biến thành cái mống bạc.
Đao loan tròn vòng, như hai mống bạc giáp đầu.
Rồi hai đầu giáp mối mở ra, hai mống chỉ còn một mống, đầu mống uốn vòng ra sau cổ của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không né tránh, không nghinh đón.
Nhưng đâu phải y chờ chết.
Đột nhiên, y lướt tới, tay ta hoành ra, chiếc vỏ đao chận loan đao.
Chính lúc đó tay hữu mới nhích động, và chính lúc đó, thật sự y vung đao !
Không ai rõ chiêu thức phát xuất như thế nào, cũng chẳng ai nghe thanh âm như thế nào.
Cả Công Tôn Đoạn cũng chẳng rõ ra làm sao !
Luôn cảm giác cũng không hề có !
Nhưng, y bỗng nhiên cong người xuống, người vừa cong, mắt thấy ngay một chuôi đao cắm ở bụng.
Đao đâm lút bụng y, chỉ còn có cái chuôi ló ra ngoài !
Thấy chuôi đao rồi, y từ từ ngã xuống.
Đến chết, y cũng không thấy hình dáng thanh đao của Phó Hồng Tuyết như thế nào!
Cát vàng nhuộm màu hồng, ánh nắng làm cho máu mau biến màu. Màu xám lại nhanh chóng. Công Tôn Đoạn nằm giữa đống máu khô xạm, từ từ biến đen. Sanh mạng của y kết thúc, tai nạn của y kết thúc. Song, tai nạn của kẻ khác bắt đầu…
Với Viên Thu Vân
...”Nắm chuôi đao cứng hơn trước, Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
– Mười chín năm trước, trong một đêm tuyết đổ trắng trời, các hạ có mặt bên ngoài Mai Hoa Am cạnh chân núi Lạc Hàn chăng ?
Viên Thu Vân tắt hẳn tràng cười. Niềm sợ hãi bốc lên nơi ánh mắt, mạnh hơn trước
Gương mặt oai nghiêm chợt biến nhăn rúm lại
– Các hạ là chi của Bạch đại hiệp ?
Hỏi như thế, là có biết việc năm xưa .
Câu hỏi đó đủ lắm rồi. Ít nhất cũng đủ với Phó Hồng Tuyết .
Gương mặt xanh xám của Phó Hồng Tuyết biến hồng, thân rung lên .
Kỳ quái. Toàn thân rung, đôi tay rung theo, song bàn tay nắm chuôi đao càng cứng hơn .
Đoạn, hắn nghiến răng, rồi gằng giọng:
– Tại hạ là con trai của vị đại hiệp họ Bạch .
Hắn nói tròn câu .
Viên Thu Vân cũng nghe tròn câu, nhưng là câu nói cuối cùng lão nghe được .
Bởi, thanh đao đã ra khỏi vỏ .
Phó Hồng Tuyết giết người không bao giờ chờ đợi .
Đao quang chớp .
Ánh chớp của điện cũng không nhanh hơn. Và đao chớp thì phải đáng sợ hơn điện chớp .
Người ta có thể thấy ánh đao chớp, nhưng không ai thấy đao .
Mọi tiếng động tại sảnh đường đều im bặt, mọi động tác đều dừng, đồng loạt .
Kế đó, tiếng rột từ yết hầu của Viên Thu Vân vang lên, rồi mắt lão trừng to, đôi mắt chiếu thẳng đến Phó Hồng Tuyết, đôi mắt thất thần, phảng phất còn vương niềm kinh ngạc, khiếp sợ, bị ai, hoài nghi .
Lão không tưởng đao của Phó Hồng Tuyết nhanh cỡ đó . Lão cố gom tàn lực, hét lớn:
– Đêm đó, tại hạ không có mặt bên ngoài Mai Hoa Am .
Câu nói cuối cùng của lão .
Nhưng chẳng phải là câu nói cuối cùng Phó Hồng Tuyết nghe . Hắn đút đao vào vỏ, thân đao còn vấy máu…”
Với Tiết Đại Hán
...”Bỗng, Phó Hồng Tuyết cất tiếng:
– Chờ một chút !
Tiết Đại Hán lạnh lùng:
– Ngươi giành chết trước phải không ?
Phó Hồng Tuyết không đáp.
Thái độ của hắn rõ rệt lắm rồi, cần gì hắn phải đáp !
Những gì nơi hắn đã mất, một bóng hình làm cho sống lại.
Rượu dù có phá hoại thể xác, tâm hồn hắn, bóng hình đó mang lại một nhiệm mầu, trả hắn về nguyên trạng.
Vì Thúy Bình, hắn biến đổi nguy hại.
Với Thúy Bình, hắn khôi phục nguyên trạng ! Hắn vẫn là Phó Hồng Tuyết của ngày nào.
Cái nguy nhất cho đối phương, là niềm tin đã trở về với hắn.
Bàn tay nắm chuôi đao, ổn định như ngày cũ.
Tiết Đại Hán chợt cảm thấy sợ hãi. Y thấy khó giết con người trước mặt rồi. Hôm nay không giết được, vĩnh viễn y sẽ không bao giờ giết được !
Phó Hồng Tuyết giết người, không chờ đợi và không ai thấy thanh đao, chỉ thấy ánh đao.
Đao rời vỏ, đao chui vào vỏ, đều kêu soảng, đáng lẽ ra, làm hai việc đó, hắn phải gây nên hai tiếng soảng.
Nhưng, hắn nhanh tay quá, hai tiếng soảng hầu như không cách biệt nhau.
Cho nên người ta chỉ nghe mỗi một tiếng soảng thôi.
Đao pháp nhanh thế đó, Tiết Đại Hán làm gì phản ứng kịp ?
Tuy nhiên, y chưa ngã.
Y thở phào một hơi dài, trút hết bi ai !
Y thốt:
– Tại hạ vốn tưởng xem các hạ là một bằng hữu !
Câu nói cuối cùng trong đời y.
Rồi y ngã xuống, ngã cạnh chồi hoa ! Y chết dưới hoa !
Phó Hồng Tuyết không nhìn Tiết Đại Hán.
Lạ lùng ở chỗ, niềm bi thương hiện lộ trong ánh mắt lạnh của hắn. Hắn lẩm nhẩm:
– Tại hạ vốn không tưởng giết các hạ !”…
Bức tử Tiết Võ
...”- Sự tình đêm đó, các hạ còn nhớ rõ không ?
Tiết Võ gật đầu:
– Tuyết trắng, máu hồng ! Nhớ từng chi tiết một ! …
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
– Xin cho nghe !
Tiết Võ thuật:
– Đêm đó, bên cạch Mai Hoa Am, khi tại hạ đến đó, nhiều người đã có mặt rồi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Những ai ?
Tiết Võ lắc đầu:
– Không thể nhận ra. Mỗi người có bao mặt cẩn thận không ai nhận được ai. Mà cũng không ai phát xuất một âm thanh nào.
– Tại hạ tin là những người đó cũng không nhận ra tại hạ. Bởi lúc đó, tại hạ không mang chiếc thiết phủ này. Tại hạ dùng một thanh quỷ đầu đao.
– Bọn tại hạ đứng trên tuyết, chờ rất lâu. Khí lạnh từ bốn phía, từ trên, từ dưới, tạo thành một áp lực nặng nề, ai cũng có căn bản tu vi khá thâm hậu, song không chịu nổi cái rét cóng càng phút càng gia tăng. Cuối cùng, từ đâu đó, một người cất tiếng: “Mọi người đều đến đông đủ rồi !”
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Mã Không Quần phải không ?
– Mã Không Quần đang ở trong am, uống rượu.
Phó Hồng Tuyết cau mày:
– Thế người cất tiếng đó là ai ? Tại sao y biết rõ số người hội tề trong đêm đó mà cho rằng đã đủ? Chẳng lẽ có nhiều kẻ chủ mưu, và y là một trong những kẻ chủ mưu đó ?
Tiết Võ cười.
Nụ cười của lão thần bí quá.
– Dù cho tại hạ biết, cũng không thể cáo tố với các hạ !
– Qua một lúc nữa, người trong họ Bạch từ trong am bước ra. Người nào cũng say, người nào cũng có vẻ vui, một thứ vui cởi mở, không mảy may miễn cưỡng.
Phó Hồng Tuyết cắn răng mạnh:
– Ai xuất thủ trước ?
Tiết Võ đáp:
– Xuất thủ trước, là những người chuyên dùng ám khí ! Nhưng, chẳng một ai đắc thủ.
– Toàn bộ vào cuộc liền. Mã Không Quần vượt lên, nghinh chiến, như để bảo vệ Bạch Thiên Vũ. Song vừa tiến lên, thay vì đánh sang bọn hành thích, lão ta quay mình, hoành đao, chém vào người Bạch Thiên Vũ.
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
– Các hạ còn gì cần nói nữa chăng ?
Tiết Võ gật đầu:
– Còn một câu.
Lão nâng chén rượu, uống cạn, rồi tiếp:
– Năm xưa, bọn tại hạ hành động như vậy, là không được quang minh, chánh đại lắm. Biết thế, ngày nay nhớ lại việc cũ, tại hạ vẫn không hối hận vì chỗ mờ ám đó. Bởi không có cách nào khác. Nếu bây giờ, sự tình tái diễn, tại hạ cũng đồng dạng hành động. Mười chín năm trước, là thế. Mười chín năm sau, vẫn thế.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Tại sao ?
Tiết Võ cao giọng:
– Vì Bạch Thiên Vũ không là một con người đáng giá con người !
Phó Hồng Tuyết phi thân tới, như chim én vút nhanh.
Nhưng, hắn chậm chân một chút.
Tiết Võ cùng gia nhân già đã ngã xuống, vừa ngã vừa cười.
Nơi ngực mỗi người, có cắm một thanh đao.
Thanh đoản đao, rất bén, nhọn, do chính tay họ tự đâm vào mình, và bàn tay họ còn năm chuôi đao.
Tiết Võ dùng thanh đoản đao, cắt đứt mối cừu hận mười chín năm dài.
Chính lão tự tay cắt đứt hận cừu.
Không một ai báo phục hận cừu đó ! Cả Phó Hồng Tuyết cũng không báo phục được !
Nơi miệng xác chết, nụ cười còn nở, nụ cười sẽ theo họ mãi mãi xuống âm cung.
Nụ cười như nói với Phó Hồng Tuyết:
– Chúng ta sống đủ lắm rồi ! Còn ngươi ? Ngươi có biết là vì cái chi mà ngươi sống đó chăng?” …
Cừu hận làm che mắt! Con đường báo thù của Phó Hồng Tuyết đầy rẫy những bất ngờ: bạt đao lần đầu tiên giết Công Tôn Đoạn là vì bị…hối nhục! Giết Viên Thu Vân vì nhầm lẫn, thảm sát cả nhà Quách Oai vì…đường cùng! Giết Tiết Đại Hán vì…phải giết! Tới cừu nhân thực sự là Tiết Võ lại chỉ nhìn được hắn chết!…
Với kẻ thù cuối cùng Mã Không Quần
…Gân xanh vồng lên lưng bàn tay cầm chuôi đao của Phó Hồng Tuyết. Hắn không nói gì. Mã Không Quần cũng chẳng nói gì, lão đã quên hết sự đời thì còn gì mà phải nói ?
Phó Hồng Tuyết chưa bạt đao, song bàn tay run run, chứng tỏ hắn sắp sửa bạt đao.
– Tại vì các hạ không có lý do giết lão. Các hạ bất tất giết lão.
Phó Hồng Tuyết hét lên:
– Không có lý do ?- Cả gia đình ta ngã gục dưới bàn tay lão, thế mà ngươi cho rằng ta không có lý do giết lão ? Diệp Khai điềm nhiên:
– Các hạ lầm ! Các hạ hận lầm ! Các hạ không nên giết lão. Bởi, người chết nơi tay lão, chẳng phải là phụ mẫu, thân nhân của các hạ. Giữa lão và các hạ, chẳng có cừu hận gì.
Ai ai cũng giật mình. Phó Hồng Tuyết thì chết sửng.
Diệp Khai tiếp:
– Các hạ hận lão, vì có người muốn cho các hạ hận lão, bảo các hạ hận lão.
Phó Hồng Tuyết rùng mình.
Diệp Khai tiếp:
– Cừu hận như hạt giống, người ta gieo hạt giống nơi tâm các hạ, hạt giống mọc mầm, sanh gốc, rễ. Chứ nào phải các hạ sanh ra với niềm cừu hận sẵn có trong tâm? …
Phó Hồng Tuyết buông gọn:
– Ta không hiểu.
Diệp Khai thốt:
– Bởi không hiểu, nên hận lầm !
Diệp Khai lại cười, nụ cười thê thảm.
( Bởi chính hắn mới là đứa bé mang dòng máu họ Bạch, thù giết cha mẹ đó là của hắn, cừu hận lẽ ra phải đè nặng lên vai hắn…)
Sau cùng, chàng bắt đầu thuật đoạn cố sự trong gia đình họ Bạch …
Phó Hồng Tuyết nghe rồi, từ từ buông áo Diệp Khai, từ từ lùi lại, cuối cùng, hắn quay mình, đi thẳng đến cửa thang lầu, xuống thang, đi luôn…
Hắn sống vì cừu hận, bây giờ không còn lý do nuôi dưỡng hận cừu, thì cái sống của hắn đâu còn nghĩa gì ? Hắn cũng chẳng biết mình là con cái nhà ai !
Chung quanh hắn, trống trải quá, sự trống trải đó lớn hơn cả một bầu trời.
Hắn sống giữa biển người, nhưng hắn hoàn toàn cô đơn. Màn đêm phủ xuống dày hơn, Phó Hồng tuyết đi vào trong ấy.
Bóng dáng của hắn hòa tan thành một màu đen.
Mặt đất tối sầm. Con đường trước mắt của hắn tối sầm…( Hết )
Cừu hận giống như căn bệnh! Một thứ bệnh tệ hại nhất trong các thứ bệnh! Nó làm cho người ta không có lấy một ngày yên ổn! Không mắc bệnh là may mắn lắm rồi! Sao lại còn tự nguyện mang vào người chi vậy…
( Kỳ tới: Tàng Kiếm Giai Nhân – Lâm Tiên Nhi)
( Nguồn: Biên Thành Lãng Tử ( Phong Vân Đệ Nhất Đao) – Cổ Long – Thương Lan dịch)
Ngô Đình Hải
RE: Hình đi chơi hè tháng 5/1971 với thầy Hà Văn Thạnh
Bầy tiên nữ đang ngâm mình dưói dòng nứơc bạc. Các cô tiên nữ này là ai vậy ta? Một ngươì thấy quen lắm , tên gì vậy há? Ngaỳ thường đi học thì các cô yểu điệu thục nữ trong tà áo daì . Các anh đâu biết rằng đi chơi các cô cũng quậy hết nước chắc thầy Thạnh cũng nhức đầu vì các cô naỳ lắm chứ hổng dzừa gì đâu , phải không các bạn?
RE: Hình đi chơi hè tháng 5/1971 với thầy Hà Văn Thạnh
Chị Ngọc Lan ơi, chắc cái người chị thấy quen quen tên là “xì trum”… 😆
RE: “Tám” về những nhân vật “truyền kỳ” trong tiểu thuyết “võ hiệp” của Cổ Long
Hải ơi,
Hấp dẫn thiệt…Lúc xưa mình cũng tu luyện kiếm hiệp ghê lắm, vậy mà sao chưa đọc được tập này nhỉ?
Gửi “nữ hiệp” GN Tuyết!
Hahaha! Bạn mình ơi! Một là ngày xưa bạn thuộc…”môn phái” khác! 😛 Hai là bạn “rửa tay gác kiếm” quy ẩn, rời xa giang hồ sớm nên chưa kịp biết “môn công” này! 😛 Thôi “nữ hiệp” mau mau xuống núi tìm “tại hạ” mà “thọ giáo” đi thôi! 😆 😆 😆
RE: “Tám” về những nhân vật “truyền kỳ” trong tiểu thuyết “võ hiệp” của Cổ Long
là múa bút theo cách của Ngô Đại Hiệp hèn chi ngang ngang mà vẫn không bứoc qua nỗi mấy cái dấu guốc nhọn 😛
xin đựoc hỏi: PHT rút guơm như chop vậy chắc đôi khi đã chém lầm nguòi? mỗi lần như vậy hắn có tự phạt mình không?
Gửi hx
Xin đừng gọi “đại hiệp”…tội nghiệp! “Sắc bất ba đào dị nịch nhân” từ xưa nay vốn vậy, nào phải mình “tại hạ” đâu! 😡 😡
Chuyện của PHT thì tôi chịu, không biết! Chỉ biết với Ngô tôi thì hồi nào tới giờ… “yêu” không hề lầm, chỉ…trật lất, bắt buộc phải tự phạt mình…tiếp tục, nên vẫn còn có thơ… thất tình hoài! 😆 😆 😆
RE: “Tám” về những nhân vật “truyền kỳ” trong tiểu thuyết “võ hiệp” của Cổ Long
Tự hỏi có thể mình là người dở nhất thiên hạ: chưa luyện qua một bộ kiếm hiệp nào .Nay đọc bài nầy thấy hay hay chắc phải đi tìm một vài bữu bối làm vốn – nhờ sư huynh NDHải hướng dẩn –
Có cần tập khí công để luyện” chuyện” ?
Gửi Cao Ngọc Bông
Không cần phải tập khí công chi hết! Chỉ cần luyện “khứu giác” để đề phòng khi mãi mê luyện “chưởng” còn ngửi được mùi cơm khê hay cá kho…khét là thành công rồi!… 😛 😛
RE: “Tám” về những nhân vật “truyền kỳ” trong tiểu thuyết “võ hiệp” của Cổ Long
Nguyễn Diệu Tâm là người tiếp theo Cao Ngọc Bông nương tử tự nhận mình là người dở nhất nhì trong thiên hạ vì cũng chưa hề luyện qua một bộ truyện kiếm hiệp nào. Thời học sinh nếu có luyện truyện Tàu thì chỉ đọc và mê Đông Chu Liệt Quốc, Tam Quốc Chí, Phong Thần, Tây Du Ký …, hoặc ôm đống truyện của Quỳnh Dao nữ sĩ như Dòng Sông Ly Biệt, Song Ngoại, Xóm Vắng, Hải Âu Phi Xứ … Sau đó đến thời truyện Quỳnh Dao qua điện ảnh thì miệt mài luyện phim bộ Đài Loan, mê Tần Hán & Lưu Tuyết Hoa chứ không màng đến truyện chưởng, quả thật là thiếu sót! 🙁 Không đọc đã đành, đi ngang qua TV thấy các vị đại hiệp chưởng ầm ầm chỉ thấy quá … xạo ( xin lỗi Ngô đại hiệp nghen! ). Mới biết giữa các vị đại hiệp và tiểu nương tử như chúng em đây thật là khác biệt! Hôm nay trước khi vào đây cũng ráng luyện khứu giác như đại hiệp đã hướng dẫn, nhưng em cũng chưa thấy “phê” gì, chỉ nghe mùi … cá khét là đã hoảng kinh thối lui. Xin hẹn lần sau chắc phải luyện … Cửu Âm Chân Kinh trước?
Gửi Nguyễn Diệu Tâm
Hồi nhỏ “ghiền” truyện kiếm hiệp mà quên giờ cơm là chuyện thường! 😡 thế nên chỉ dám nhắc chư vị “nội trợ nữ hiệp” nếu có “luyện chưởng” thì nhớ để ý coi chừng nồi cá kho…bị cháy khét thôi mà!… 😳 😳