Blog của cựu học sinh trường Nữ Trung Học Qui Nhơn

Sa Mạc Tuổi Thơ

Năm 1962 gia đình tôi dọn về Kho Xăng, Khu Sáu, Qui Nhơn. Lúc đó còn là một bãi sa mạc mênh mông, đất rộng ngừơi thưa . Mợ tôi tha hồ chiếm đất trồng thông hay còn gọi phi lao là một loại cây dương liễu dễ trồng ở vùng đất cát sa mạc. Riêng bọn trẻ con tụi tôi tha hồ đi chơi mà không sợ bị lạc, cát trắng rộng bao la , chỉ toàn là những cây chà là , xương rồng , và những cây bông dừa màu hồng tím , maù trắng rất là dễ thương nổi bật trên nền cát . Trưa nắng nóng đi trên cát muốn phỏng cả chân.Nhà chỉ có hai anh em, lúc đó tôi khoảng 6-7 tuổi , anh tôi hơn tôi 2 tuổi , mà ổng nghịch lắm cơ.
  

 Anh tôi tuổi con ngưạ, nên chân ổng là chân đi, ổng ở nhà ổng chịu không nổi nên lúc nào ổng cũng tìm mọi cách chọc cho tôi khóc la lên để ổng có cớ ổng bỏ chạy đi chơi. Nhiều khi tôi đang chơi đồ hàng, không chòng không ghẹo, tự nhiên ổng ra đá đổ hết đồ chơi của tôi . Thế là “cái còi xe lửa” la toáng lên “Mợ ơi anh Minh phá đồ chơi của con kìa”. Mợ tôi chạy ra tới thì ổng đã ba chân bốn cẳng chạy mất tiêu rồi. Lúc bé tôi thật khổ sở vì cái tính hay nghịch phá của ông anh tôi, ngày nào mà ổng không chọc cho tôi khóc chắc ngày đó ông không ăn cơm được hay sao nên ổng không bao giờ để cho tôi yên. Trưa nào cũng vậy , đợi Mợ tôi ngủ say là ông anh tôi trốn ngủ trưa và cầm đâù đám lâu la con nít hàng xóm đi chơi khắp nơi , đi xuyên qua bãi cát rộng mênh mông, qua Trường Sư Phạm QN , chạy ra biển tha hồ bơi lội tắm biển , rồi vòng qua Gành Ráng , leo lên Suối tiên ( nghe nói con suối này có hòn đá nhẵn thín các ông Tiên đến đây ngồi chơi đánh cờ nên gọi là suối tiên), chạy lên núi Trọc , rồi vào các làng hái chim chim , dzú dzẻ, xoài ,hay bắt dế , bắt ve vv..vv..

Bên này con đường chổ nhà tôi ở thì cát trắng không trồng được gì cả ngoài các cây phi lao. Vậy mà bên kia đường , dưới chân núi trọc , đất đỏ , có làng ngừơi dân ở, tôi thấy họ trồng lúa , có vườn cây ăn trái như xoài , mãng cầu( quả na), cây trứng gà( hay còn gọi Lê ki ma), … Một buổi trưa hè, cũng như mọi hôm đợi mợ tôi ngủ say, anh tôi đang lồm cồm bò ra cửa, tôi bắt gặp la lên” Anh Minh không cho em Lan đi em mách Mợ” “Thì đi” nghe ổng anh tôi nói tôi mừng quá, thế là hai anh em rón rén bò ra ngoài đi chơi, không quên đóng cửa lại để cho Mợ tôi ngủ. Đám con nít hàng xóm khoảng 7-8 đứa, đang chờ anh tôi ra nhập bọn. Tôi thấy đứa thì cầm mấy cây tre dài có gắn mủ mít ở đầu cây, tụi nó đưa cho anh tôi 1 cây. Đứa thì cầm một cái bao nhỏ . À thì ra hôm nay tôi được tham dự buổi đi bắt ve và đi hái dưa hồng mà anh tôi và đám bạn hàng xóm đã hoạch định trước.

Chúng tôi băng qua đường cái, sang làng bên kia đường, sau khi hái được mớ chim chim đỏ rực, và ít dzú dzẽ vàng ươm, ăn ngon lành vì chỉ có đám trẻ con tụi tôi làm bá chủ chứ ai đâu mà đi hái những thứ này ăn. Anh tôi và vài đứa bạn , bắt đầu leo lên cây bắt ve , những con ve kêu ran trời , nhưng rất khôn , phải thật yên lặng và kiên nhẫn , mới chụp được nó , mà phải dùng cái cây tre dài có gắn mủ mít ở đầu cây mới bắt được .Phải nín thở và rình thật lâu anh tôi mới bắt được hai con ve, một con cho tôi còn một con cho anh tôi.Nhìn con ve giống như con dán maù nâu nhạt với hai cái cánh xoè ra, thế mà nó kêu inh ỏi cả một góc trời .Tôi không có cái gì để gìữ , nên mới nói anh tôi để vào hai túi quần sau , chốc về nhà tôi sẽ bỏ vào cái lon sữa bò để nuôi và cho nó kêu xem sao.

Bây gìơ tụi tôi mới đi hái trộm dưa hồng, tôi nghĩ chắc đây là một loại dưa hấu , nhưng tại đất ở đây không được màu mỡ , cho nên nó chỉ lớn hơn trái dừa khô và có ruột màu hồng nên người ta mới gọi là dưa hồng. Buổi trưa hè oi ả nóng nực, nên ai ngừời ta cũng ở trong nhà ngủ trưa, chỉ có bọn con nít chúng tôi mới có cơ hội đi phá làng phá xóm. Nhìn quanh quất không có ai, cả đám con nít bắt đầu bước xuống ruộng dưa hồng, đất khô cằn, chúng chạy lung tung và kiếm những quả nào hơi lớn và xanh đậm thì mới chín và ngọt. Tôi bé nhất nên có nhiêm vụ ngồi giữ những chiến lợi phẩm mà tụi nó và ông anh tôi thu hoạch được, mới giữ được đâu chừng 4-5 trái, thì tôi nghe có tiếng chó sủa, và một đứa trong bọn la lên ” Chó , chạy” . Thế là cả bọn tụi nó và ông anh tôi, ba chân bốn cẳng chạy mất tiêu.

Còn mình tôi đứng đó, ôm bao dưa, tôi nghĩ chạy cũng chết mà không chạy thì cũng chết. Làm sao kéo bao dưa này chạy nổi đây, chạy người không mà không có bao dưa, sợ ông anh tôi la, mà lôi bao dưa thì làm sao tôi chạy nổi, vừa lúc đó ông chủ vườn dưa xuất hiện với sợi dây xích chó trong tay, cũng may ổng không thả con chó ra chứ ổng mà thả ra thì thế nào cũng có đứa bị chó cắn. Chắc ổng cũng biết là chỉ có đám con nít phá làng phá xóm mới đi hái dưa gìơ này nên ổng không nỡ để chó cắn bọn tôi mà chỉ để chó suả cho bọn con nít sợ mà bỏ chạy thôi. Ra đến nơi, ổng thấy tôi đang đứng khóc với bao dưa hồng, mà “trên thì nước, dưới thì ướt”, chắc tại sợ quá tôi “tè’ ra quần hồi nào không hay. Ổng thấy tôi tội nghiệp , nhưng ông cũng giữ tôi ở đó , tôi sợ và khóc quá chừng .

Một lúc lâu sau, chắc tụi nó chạy cũng khá xa và ông anh tôi điểm lại quân số thấy thiếu tôi.Tôi nghĩ thế nào ông anh tôi cũng phải quay trở lại chứ làm sao ông dám về nhà mà không có tôi, y như rằng tôi thấy ông anh tôi mon men trở lại, thấy tôi bị ông chủ vườn giữ ở đó, ông anh tôi mới làm gan vào xin cho tôi về mà không quên xin lỗi ông chủ vườn. Riêng ông chủ vườn thấy hai anh em tôi mặt mũi cũng trắng trẻo chắc cũng con nhà đàng hoàng, chỉ theo bọn trẻ con ham vui phá phách vậy thôi, nên ông cũng không nỡ la mà chỉ nói ” Tụi con muốn ăn dưa thì vô đây gặp ông, ông cho mỗi đứa một trái mà ăn, chứ đừng phá ruộng dưa của ông, tụi con dẫm nát hư dưa của ông làm sao ông bán được, tội nghiệp ông, nghe chưa? Lần sau đứa nào muốn ăn, tới đây xin ông, ông cho, còn mấy trái dưa này tụi con lỡ hái rồi ông cho tụi con đem về ăn, lần sau không được phá như thế nữa, ông đến tận nhà mắng vốn với ba má tụi con đó ” Nghe vậy anh em tôi cũng sợ, và cũng nể ông nên hai anh em líu ríu keó nhau về, mà không quên cám ơn ông rối rít.

Trên đường về anh tôi còn la tôi; ” Sao mày ngu quá vậy, thấy tụi nó chạy thì mình cũng phải chạy chứ, để người ta bắt được người ta đến mách mợ, lần sau tao không cho mày đi nữa”. Tôi còn cố cãi lại: ” Em chạy bỏ bao dưa lại anh Minh la em thì sao , nhưng mà anh Minh thấy không nhờ vậy mà hôm nay có dưa ăn đó”. Tụi bạn thấy anh em tôi đến lại còn mang theo được bao dưa, tụi nó mừng lắm xúm vào chia nhau ăn hết rồi mới về, chứ đâu đứa nào đám đem về nhà. Đã trốn nhà đi hái dưa trôm mà còn đem về nhà nữa thì chẵng khác nào”Lạy ông tôi ở buị này “sao?

Về đến nhà mặt tôi đỏ lững như con gà trống thiến, vì từ hồi gìơ tôi ở trong nhà, trắng như trứng gà bóc, hôm nay lần đầu tiên mới được ra ngoài nhập bọn với anh tôi và đám con nít hàng xóm, đứa nào đứa nấy đen như con dế mèn, vì tụi nó dang nắng quen rồi, chỉ có mình tôi mặt đỏ lững làm sao dấu được Mợ tôi. Thôi chết rồi, làm sao đây? tiếng Mợ tôi đang kêu ” Thằng Minh con Lan đâu? ” Hai anh em tôi đành líu ríu đi vào nhận tội. ” Hai đứa nằm xuống đây, tội trưa không ngủ trưa đi dang nắng” Ông anh tôi xin ra ngoài đi tiểu , một hồi ông trở vô ,nằm xấp đưa bàn toạ để chịu trận . Tôi bị một roi quắn cả đít , nhớ đời , vậy mà ông anh tôi tỉnh bơ,mợ tôi phết anh tôi hai roi một tội trốn ngủ trưa đi dang nắng , lại thêm một tội là dắt em theo nữa. Mợ tôi đánh mà như phủi bụi, ổng tỉnh bơ như không .Phạt xong mợ tôi baỏ hai anh em ra tắm rửa rồi vào ăn cơm .Mợ tôi và tôi nhìn ông anh tôi đứng cởi từng cái quần ra ” Này 1 cái , 2 cái, 3 cái , 4 cái , 5 cái này” Mợ tôi và tôi cũng bật phì cười, lúc đó tôi mới biết . À thì ra ông biết thế nào cũng bị đòn nên ông chuẩn bị trước , ông mặc cả thẩy là 5 cái quần short ở trong , thì làm sao mà đau cho được . Lúc này nước mắt nước muĩ còn kèm nhem vì trận đòn, nhưng tôi chợt nhớ ra ” anh Minh con ve của em “. Móc được hai con ve trong túi quần anh tôi ra nó xẹp lép như hai con tép thấy mà đáng thương , thôi đành bỏ vào hộp quẹt diêm chôn nó , như chôn trận đòn quắn đít hôm nay vậy .

Từ đó tôi chả dám theo anh tôi đi chơi nữa. Mỗi lần thấy anh tôi đi chơi tôi cũng thèm lắm nhưng không dám chỉ sợ làm ” cản trở ” những cuộc chơi của anh tôi và lũ trẻ hàng xóm. Tôi lại luỉ thủi chơi với đám đồ hàng lỉnh kỉnh, với con búp bê nhắm mắt mở mắt, và vườn bông vạn thọ mà tôi tự gieo được .Nhưng cũng không quên dặn ” anh Minh đi chơi nhớ bắt cho em con ve (hay con dế tùy mùa) nhé”.

Hồi còn bé tôi có con bạn thân, cạnh nhà , cũng cùng tên Ngọc Lan , nhưng nó bị lên trái rạ , mặt bị rỗ , nên ai cũng gọi là” Lan rỗ”.Còn tôi thì bị gọi là “Lan sún” bởi vì hôm cô tôi chở tôi đi chụp hình , lúc đó tôi đang thay răng, hai cái răng cửa chưa mọc lên ,mà cô tôi bảo tôi cười, tôi cứ ngậm chặt môi tôi lại , hỏi ra thì mới biết hai cái răng cửa của tôi đi du lịch chưa về , làm sao tôi dám nhe răng ra mà cươì .Thế là từ đó ở nhà kêu tôi “Lan sún” để phân biệt với “Lan rỗ”.Cũng may trên trường các bạn tôi không ai biết tôi có biệt danh này .Hai đứa chơi chung với nhau rất thân và chia xẻ với nhau mọi thứ.Cho đến một hôm gia đình nó phải dọn đi xa , thế là từ đó tôi mất đi một người bạn thân như hai đưá sinh đôi.

Bây gìơ ngồi nghe lại bài hát ‘Tuổi thơ” của nhạc sĩ Lê Thương mà nhớ lại thời thơ âú hồn nhiên ngày xưa quá. “Trời xanh xanh ngắt, hương thơm thơm ngát, Cùng nhau ta muá điệu ca, cùng nhau ta hát đời ta. Nhụy hoa thanh khiết, men hoa ngây ngất, Hát cho tâm hồn được khuây, cũng như cảnh đẹp được bay. Sớm bắt bướm hái hoa kêu la nô đùa, Chiều lại ra dạo chơi vườn hoa. Tối quyến luyến má ba vui ca bên đèn . Bảy giờ đêm nằm ngủ mơ thấy tiên. Cười vui ca hát, tươi thắm đôi môi ướt, Bàn tay năm ngón cùng xinh . Màu da trong trắng mượt tinh. Chìm trong đôi mắt, bao ước mơ trong vắt, Sướng thay cho đời trẻ thơ, mỗi trang là một bài thơ. Trẻ con theo tánh, ưa trái cây ưa bánh, Hàm răng hay sún vì chua, mà ai cho bánh đều ưa. Dầm mưa dang nắng, chơi cát dơ mẹ mắng. Sống vui trong bầu trời thơ, mỗi trang là một bài thơ.”

Thật cám ơn Ba mợ tôi, cô tôi, và anh tôi đã cho tôi có được một tuổi thơ thần tiên, chỉ biết ăn học và vui chơi, không biết lo nghĩ chuyện gì cả.

Ngọc Lan
  

3 BÌNH LUẬN

  1. RE: Sa Mạc Tuổi Thơ
    Bạn là Ngọc Lan người Huế học NTH niên khóa 68-75 phải không?
    Tuổi thơ trôi qua thật nhanh, để lại trong chúng ta bao nhiêu là tiếc nhớ. Thủa nhỏ bạn có anh chơi chung thật vui, lớn rồi ảnh còn trêu bạn không?

  2. RE: Sa Mạc Tuổi Thơ
    Hi ĐàoThanh Hoà,
    Ba mợ mình người Bắc 54 , còn mình sinh ở Huế , mình học NK 67-74 , cùng với GNTuyết , Đông Oanh ,Hồi nhỏ mình thật khổ với ông anh hay chọc ghẹo , nhưng lớn thì anh mình biết nghĩ và thương mình hơn , bây gìơ anh mình take care Ba mình vì Ba mình bị tai biến liệt 1 tay , nhưng vẫn còn đi lui đi tới được , mỗi ngày anh mình phải đưa Ba đi châm cứu , nên mình cám ơn anh ấy đã nghỉ ở nhà và lo cho Ba mình , Cám ơn Hoà đả chia xẻ với mình , Ngoc Lan.

  3. RE: Sa Mạc Tuổi Thơ
    Chị Ngọc Lan mến,

    Bài viết nhắc nhớ nhiều kỷ niệm của thời thơ ấu chị ạ. Những kỷ niệm này làm mình gần gũi quá với người thân phải không chị. Hãy giữ mãi chị nhé!

    Cảm ơn chị đã chia sẻ với bạn bè một đoạn đời của chị. KT

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng tác Giả