Cái rơi lặng lẽ nghìn xưa
Trong xa vắng đến bây giờ chưa nguôi
Có gì trong cõi xa xôi
Mà mang giọt lệ đất trời tặng nhau
Có gì nẻo thuộc thương đau
Em mang tiếng khóc ban đầu tìm tôi
Đã đi quá nửa cuộc đời
Đã mong manh giữa nụ cười tử sinh
Đắng cay với những cuộc tình
Như riêng mình buộc lấy mình tơ vương…
Mưa rơi lặng lẽ trong vườn
Nghe như tiếng của vô thường trần gian
Hồ Ngạc Ngữ
14.5.2013
RE: Mưa Đêm Đầu Mùa
“Đắng cay với những cuộc tình
Như riêng mình buộc lấy mình tơ vương…” HNN
Anh Ngạc Ngữ ơi! Dao sau này anh viết thơ tình nhiều lắm đó… Chắc là dạo này anh lại nghĩ đến nàng thơ nhiều nhiều lắm phải không?