Blog của cựu học sinh trường Nữ Trung Học Qui Nhơn

Trang NhàThể LoạiĐoản VănHuyền Thoại Và Bi Kịch

Huyền Thoại Và Bi Kịch

“Có bao giờ em tin,
Rằng anh sẽ xây một bảo tàng?
Như Picasso có thời kỳ Xanh, thời kỳ Hồng,
Anh sẽ có thời kỳ trắng, tím, hồng, nâu….” (1)

Những câu bắt đầu trong bài thơ “Bảo tàng Tình yêu” tôi viết ngẫu hứng, đã nhắc đến một danh họa thiên tài mà thế giới ngưỡng mộ. Vì tôi là một trong những người ngưỡng mộ đó nên không phải bỗng dưng mà tôi nhớ đến “Thời kỳ Xanh, thời kỳ Hồng” của ông.

Vào những năm 80, đời sống còn nhiều vất vả, có một người thường đem sách hội họa mỹ thuật đến phòng vẽ của chúng tôi bán và cho trả góp. Tôi chọn 2 bộ để mua, Picasso và Van Gogh. Mỗi bộ gồm 2 cuốn. Riêng bộ Picasso thì volume I dày 380 trang, volume II 360 trang, tổng cộng 740 trang. Giá bán 70 USD một bộ. Tôi để dành tiền mua được sách. Mua rồi tôi quý như vàng, sách được giữ gìn cẩn thận sạch sẽ, đến giờ vẫn còn mới, vẫn đi theo tôi suốt 30 năm trời, mỗi lần cầm đến cuốn sách tôi lại thấy cả những ngày trong quá khứ trở về và niềm yêu thích hội họa vẫn không thay đổi trong tôi, nó cứ lớn lên và lớn lên mãi, như một tình yêu vô tận.


Những thiên tài, danh họa như Claude Monet, Edgar Degas, Henri Matisse, Gustav Klimt, Paul Gauguin, Vincent Van Gogh, và còn rất nhiều họa sĩ trên thế giới nữa là những kho tàng tuyệt tác vô tận mà mỗi lần được xem những tác phẩm của họ là tôi như mê man cứ dõi theo không muốn dừng. Từ tác phẩm, tôi thường thích tìm đọc về cuộc đời của họ. Không ai giống ai, nhưng hầu hết để đạt được thành công ngoài tài năng thiên phú, họ đã phải đánh đổi rất nhiều để đi đến mục đích. Mỗi một cuộc đời là một cuốn phim dài, có nụ cười và nước mắt, có hạnh phúc có đau thương, sống và chết, đằng sau ánh hào quang của một huyền thoại lắm khi là một bi kịch đau buồn, và Pablo Picasso là một trong những thiên tài đã không thoát khỏi định mệnh đó.

1- HUYỀN THOẠI VỀ MỘT THIÊN TÀI:

Trong nhiều bài viết về Pablo Picasso, người ta thường nhắc đến huyền thoại về nhà danh họa này ( The Legend of the Artist ). Suốt cả cuộc đời, ông dành cho hội họa và nghệ thuật không mệt mỏi, cống hiến cho thế giới một số lượng lớn tác phẩm và sáng tạo độc đáo, một trong những họa sĩ tiền phong mở đường cho chủ nghĩa hiện đại của thế kỷ 20.

Người ta thường phân loại lượng tác phẩm đồ sộ của Picasso thành nhiều thời kỳ trong cuộc đời ông. Tuy còn nhiều tranh cãi, nhưng phần lớn đều chấp nhận các thời kỳ sáng tác của ông từ Thời kỳ Xanh (1901-1904), Thời kỳ Hồng (1904-1906) đến Thời kỳ Ảnh hưởng Phi châu – Điêu khắc (1908–1909), Thời kỳ Lập thể phân tích (1909–1912) và Thời kỳ Lập thể Tổng hợp (1912-1919). Ngoài ra còn có chủ nghĩa Cổ điển – Siêu thực, và giai đoạn sau cùng của ông.
Pablo Picasso sinh năm 1881 và mất năm 1973, là một họa sĩ và nhà điêu khắc người Tây Ban Nha, họa sĩ nổi bật nhất, một trong 10 họa sĩ vĩ đại nhất trong top 200 nghệ sĩ tạo hình lớn nhất thế giới của thế kỷ 20. Xuất thân trong một gia đình nghệ thuật, cha là họa sĩ theo trường phái Hiện thực, ông đã sớm bộc lộ năng khiếu về hội họa của mình. Khi mới 14 tuổi, Picasso đã hoàn thành tác phẩm Portrait of Aunt Pepa (Chân dung dì Pepa), một bức chân dung gây ấn tượng sâu sắc đến mức Juan-Eduardo Cirlot, nhà thơ, nhà phê bình nghệ thuật của Tây Ban Nha, đã đánh giá rằng “không nghi ngờ gì nữa, đây là một trong những tác phẩm lớn nhất trong lịch sử hội họa Tây Ban Nha”.

Thời kỳ Ảnh hưởng Phi châu bắt đầu với tác phẩm nổi tiếng Những cô nàng ở Avignon (Les Demoiselles d’Avignon) năm 1907.

Sau Thế chiến thứ nhất, Picasso bắt đầu thực hiện các tác phẩm theo trường phái Tân cổ điển (Neoclassicism). Một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Picasso, bức Guernica (1937) đã được sáng tác trong thời kỳ này. Bức tranh mô tả cuộc ném bom vào Guernica của phát xít Đức trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha ( 17.7.1936 – 1.4.1939 )


Guernica – Tranh: Pablo Picasso 1937 – Bảo tàng Reina Sofia (*)

Những lĩnh vực nghệ thuật mà ông tham gia rất thành công. Người ta ca ngợi những tác phẩm của ông, từ hội họa đến điêu khắc.
Không chỉ thế, ông còn là một nhà thơ và tác giả của nhiều tác phẩm văn học khác. Tuy đắm mình trong lĩnh vực văn học nhiều năm, nhưng ông không sáng tác một tác phẩm văn chương nào mãi cho đến năm 53 tuổi. Vào năm 1935 ông tạm ngưng vẽ và điêu khắc để tập trung cho thi ca. Sau đó khi quay trở lại với lĩnh vực chính của mình, ông vẫn tiếp tục niềm đam mê văn chương, sáng tác hàng trăm bài thơ, 2 vở kịch “siêu thực”, một vở kịch hài “Bắt được đuôi Ham muốn”( Le Désir attrapé par la queue ) viết miệt mài trong vòng 3 ngày vào năm 1941 và “Bốn Cô Gái nhỏ” (Les Quatre Petites Filles-1949) cùng tác phẩm văn xuôi “Tang lễ Bá tước Orgaz” (The Burial of the Count of Orgaz – 1959). Tuy nhiên, dù nỗ lực trong văn chương, nhưng Picasso vẫn được xem như đã làm thơ theo cách ông vẽ tranh hay điêu khắc. Vào tháng 5 năm 1949 Alice B. Toklas, viết: “Rắc rối của Picasso là ông tự cho phép mình được tâng bốc như thể ông chính là một nhà thơ” (2)
Khi qua đời, Picasso được an táng tại công viên Vauvenargues ở Vauvenargues, Bouches-du-Rhône, nước Pháp.

Tác phẩm ông để lại gồm có 1.800 bức tranh sơn dầu, 30.000 bản tranh, 7.000 bức ký họa phác thảo và có khá nhiều tác phẩm khó hiểu.
Picasso có một số bức tranh nằm trong danh sách những tác phẩm nghệ thuật đắt giá nhất thế giới như:
* Bức “Nude in a black armchair” ( Cô gái khỏa thân trên chiếc ghế bành đen ) – được bán với giá 45,1 triệu USD năm 1999.
* Bức Les Noces de Pierrette ( Đám cưới của Perrette ) – được bán với giá hơn 51 triệu USD năm 1999
* Bức Garçon à la pipe ( Chàng trai với tẩu thuốc ) – Bức tranh được Picasso vẽ vào năm 1905 khi ông mới 24 tuổi, được bán với giá 104 triệu USD tại nhà đấu giá Sotheby’s tháng 5 năm 2004 đã lập kỷ lục thế giới về giá cho một tác phẩm nghệ thuật.
* Bức Dora Maar au Chat ( Nàng Dora Maar với con mèo ) – được bán với giá 95,2 triệu USD tại nhà đấu giá Sotheby’s tháng 5 năm 2006.


Garçon à la pipe – Pablo Picasso 1905 (*)

2- BI KỊCH GIA ĐÌNH :

Về đời sống riêng tư của Picasso, ông có hai lần cưới vợ, nhiều bạn gái và nhân tình.

Người vợ đầu tiên của ông là Olga Khokhlov, một nữ vũ công ba lê người Nga. Họ cưới nhau năm 1918, sau khi sinh con trai Paolo, Olga bị Picasso bỏ rơi nhưng ông không ly dị vì sợ phải chia một nửa tài sản của mình cho đến khi bà qua đời vào năm 1955 vì bệnh ung thư. Năm 1971 vào tuổi 69, Picasso cưới người vợ thứ hai, Jacqueline Roque. Giữa quãng thời gian này, Picasso gặp gỡ và yêu nhiều phụ nữ khác.

Năm 1927 Picasso gặp cô gái 17 tuổi Marie-Thérèse Walter và bắt đầu đi lại bí mật với cô. Với Marie-Thérèse, Picasso cũng có một người con gái, Maya. Marie-Thérèse luôn sống với hy vọng hão huyền rằng người họa sĩ nổi tiếng sẽ lấy cô làm vợ và cô đã treo cổ tự vẫn bốn năm sau cái chết của Picasso. Nhà nhiếp ảnh, họa sĩ, nhà thơ Dora Maar cũng là một người tình lâu năm của Picasso. Hai người gắn bó trong giai đoạn cuối thập niên 1930 và đầu thập niên 1940. Sau đó Dora Maar bị trầm cảm và họ chia tay vào năm 1946, ba năm sau khi Picasso bắt đầu có quan hệ với một phụ nữ tên là Françoise Gilot, trẻ hơn ông 40 tuổi và có 2 con nữa là Claude và Paloma. Khác với những người tình khác của họa sĩ, chính Françoise là người rời bỏ ông vào năm 1953. Đây là một cú sốc với Picasso. Sau đó ông đã trả thù bà bằng đám cưới với Jacqueline Roque vào năm 1961 khi Gilot ly hôn với chồng và muốn quay trở lại. Vào năm 1964 Françoise Gilot viết cuốn sách “Sống với Picasso” ( Life with Picasso ) mô tả về việc ông bạo hành và bội tình khiến bà phải đem con rời xa ông.

Những người vợ và người tình của Picasso đều là những người phụ nữ tài năng, xinh đẹp, và phần lớn những tác phẩm của ông đã vẽ những người phụ nữ này.
Picasso đã sống với Jacqueline, người vợ thứ hai, cho đến khi ông qua đời. Cuộc hôn nhân kéo dài 11 năm và ông đã vẽ cho bà hơn 400 bức chân dung. 13 năm sau khi Picasso mất, bà tự tử bằng súng.


Olga Khokhlova – Tranh: Pablo Picasso 1923 (*)


Marie-Thérèse Walter – Pablo Picasso (*)

3- VÀ NGƯỜI THỪA KẾ:

Khi qua đời, ông để lại rất nhiều tác phẩm của mình và một bộ sưu tập giá trị của nhiều họa sĩ khác mà ông sở hữu. Vì không để lại di chúc, một phần bộ sưu tập này được dùng để trả thuế cho chính phủ Pháp, được trưng bày tại Bảo tàng Museé Picasso tại Paris. Năm 2003, những người thân của họa sĩ đã cho khánh thành một bảo tàng tại thành phố quê hương ông, Málaga, đó là Bảo tàng Museo Picasso Málaga.

Trong số 4 con của Picasso, Paolo Picasso – người con trai đầu tiên của ông và Olga Khokhlova lấy vợ và có được 3 người con là Pablito, Marina và Bernard Picasso. Nhưng cuối cùng, người thừa kế di sản đồ sộ còn lại này của Picasso lại chính là người cháu gái Marina Picasso.

Marina được sinh ra tại Cannes vào năm 1950. Cuộc sống của bà được đánh dấu bằng sự đau khổ và bi kịch của cuộc sống gia đình xung quanh một người chủ gia đình ích kỷ, độc tài và tàn nhẫn. Bà đã kể lại tất cả trong cuốn hồi ký mang tên “Ông nội” ( Grand-père ) xuất bản năm 2001).

Trong cuốn hồi ký, Marina bắt đầu bằng hồi ức về tuổi thơ của mình, đầy đau khổ và nghèo túng vì bà nội và cha mẹ cô bị Picasso ruồng bỏ. Người có ảnh hưởng nhất trong cuộc đời của Marina mà cô yêu quý chỉ là bà nội Olga, người vợ đầu tiên của Pablo Picasso.


Dora Marr au chat –Pablo Picasso 1941 (*)


Francoise Gillot – Tranh: Pablo Picasso (**)

Paolo Picasso, con trai của Pablo Picasso và Olga Khokhlova và là cha của Marina, là một kẻ nghiện rượu và tay đua xe phóng đãng sống bám vào gia đình từ cha mình và là tài xế cho chính họa sĩ. Pablo Picasso luôn tìm cơ hội để khuyên nhủ con trai nhưng đành đau khổ cam chịu thất bại. Trong “Ông nội,” Marina giải thích rằng ông nội mình đã không chỉ là một Picasso thành công sáng chói trong nhiều lĩnh vực, mà còn thành công trong việc khiến cho con trai mình trở thành kẻ ăn bám, không bao giờ độc lập. Sau một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, Paolo tự hủy hoại cuộc đời mình trong men rượu trong khi vợ ông, Emilian, chỉ muốn quyến rũ người cha chồng mà không màng chăm sóc chồng con của mình.


Jacqueline Roque – Pablo Picasso (*)

Pablito, anh trai của Marina, bị ông nội cũng như cha mẹ từ bỏ, đã không còn ai khác hơn là Marina để bám víu mà sống. Một ngày kia, Pablo Picasso, người tự gọi mình là “mặt trời” hay “bậc thầy” đã nói cho Marina biết rằng sau khi ông chết, gia đình sẽ bị chìm đắm trong tai họa. Dự đoán đã thành sự thật: một vài ngày sau cái chết của nhà danh họa vào năm 1973, Pablito đã cố tự tử bằng cách uống một chai thuốc tẩy vì Jacqueline Roque, người vợ thứ hai của Picasso đã từ chối không cho Pablito đến dự đám tang của ông nội mình. Pablito qua đời sau ba tháng sống trong đau khổ. Hai năm sau đến phiên Paolo, cha của Marina chết vì rượu. Bốn năm sau, Marie-Therese Walter, người tình của Picasso, treo cổ tự vẫn và 13 năm sau người vợ thứ hai Jacqueline Roque tự tử bằng một phát súng. Picasso đã khống chế cuộc sống của gia đình ông như cách ông khống chế các bức tranh và tác phẩm điêu khắc của mình. Ông ra đi và để lại cho gia đình một đống đổ nát.
Marina Picasso trở thành người sống sót cuối cùng còn lại của dòng họ Picasso, các thành viên khác của gia đình ông đều bị hủy họai, xâu xé dằn vặt nhau. Về sau, bà đã nói rằng không ai trong gia đình của bà có thể thoát khỏi ám ảnh của thiên tài, “vi khuẩn” Picasso. Chính bà cũng đã phải cần đến 14 năm điều trị tâm lý để tự giải thoát.

Marina Picasso thừa hưởng một gia tài đồ sộ của nhà danh họa, với hơn 400 bức tranh và gần 7.000 bản phác thảo, bản vẽ và tác phẩm điêu khắc thường xuyên gửi trên toàn thế giới vào dịp triển lãm và trong các sự kiện dành riêng về ông nội của bà.

Từ năm 1990, với tổ chức Marina Picasso Foundation, bà đến Việt Nam xây dựng trại trẻ mồ côi và 2 bệnh viện nhi. Ngoài ra Marina Foundation còn tổ chức đào giếng ở các thôn làng xa xôi của Việt Nam, gửi thường xuyên các chuyến tàu chở sữa đến cho các viện mồ côi, bệnh viện, cấp học bổng và trợ cấp cho nông nghiệp Việt Nam. Về sau bà có nhận 3 trẻ em mồ côi người Việt Nam làm con nuôi.

4- MARINA PICASSO VÀ TRẺ EM MỒ CÔI VILLAGE OF YOUTH, THỦ ĐỨC:

Vào năm 1992, tôi có nhận làm theo đơn đặt hàng một bức tranh sơn mài vẽ bà Marina Picasso cùng với các trẻ em ở làng trẻ mồ côi The Village of Youth. Lúc đó tôi có phần ngạc nhiên và thắc mắc vì sao cô cháu gái của nhà danh họa Picasso lại chọn Việt Nam làm nơi giúp đỡ từ thiện. Thời gian trôi qua, tôi không nhớ đến bà mà chỉ vẫn còn yêu thích những bức tranh của Picasso, đặc biệt là những bức tranh ông sáng tác trong Thời kỳ Xanh và Thời kỳ Hồng.


Marina Picasso và các trẻ em mồ côi tại Village of Youth – Thực hiện: NDT

Vài ngày trước đây, trong trang Face Book của Mia Feigelson, một nhà quay phim và quảng bá cho nghệ thuật, tình cờ tôi xem được những bức tranh Picasso đã vẽ Olga Khokhlova thuở mới yêu nhau và tìm thấy bài viết về người vợ đầu tiên bất hạnh này của ông, trong đó có một đoạn nói đến việc cô cháu gái của hai người đã đến Việt Nam sử dụng một phần tài sản của ông nội để làm từ thiện.

Và tôi đã kiếm tìm thông tin qua Internet để hiểu thêm về người phụ nữ này cùng cô cháu gái của họ. Tôi mới hiểu ra lý do vì sao Marina đã thành lập tổ chức Marina Picasso Foundation và làm từ thiện tại Việt Nam. Đồng thời cảm thấy chua xót cho số phận của những người mà khi không biết, không hiểu, ta đã nghĩ rằng họ rất hạnh phúc và hãnh diện vì từng có mối liên hệ tình cảm, gia đình hay mang trong mình dòng máu của một thiên tài vĩ đại.

Theo bài viết trong trang web babelio.com, nói đến Marina Picasso, là giáo viên trong một trung tâm cho người khuyết tật, ở tuổi 25 đã thừa hưởng một tài sản rất lớn và biệt thự La Californie tại thành phố Cannes nơi Picasso sống sau cùng với người vợ thứ hai, và cũng là nơi cô từng bị ông nội xua đuổi vào tuổi ấu thơ nghèo khổ, khi ông ruồng bỏ bà nội và gia đình cô. Dần dần, người phụ nữ trẻ học được cách chế ngự ngôi nhà khổng lồ này. Cô đã phục hồi nội thất và sắp xếp các phòng nghỉ dưỡng cho con cái, Gaël và Flore, hai con với người tình đầu tiên của cô. Sau đó bắt đầu treo một vài bức tranh của ông nội Pablo Picasso. Ngày nay, La Californie có thêm ba cư dân nữa, đó là Florian, May và Dimitri, 3 con nuôi người Việt Nam, đất nước mà Marina Picasso Foundation đã thành lập hai trại trẻ mồ côi. Marina nói: “Đó là cách tôi phân phối lại di sản này và cảm thấy bình an với chính mình. Bây giờ tôi ổn. Rất ổn”. Marina không còn có bất kỳ mối quan hệ với những người mà cô gọi là “những người thừa kế của mình”, là những nạn nhân của bi kịch gia đình. Và để giải thích lý do, cô nhắc lại câu nói của Picasso với người sáng lập tạp chí “Cahiers d’Art” : “Một bức tranh là một khoản tiền thêm vào. Ở nhà tôi, một bức tranh là một khoản tàn phá.” (3)

Như ông đã từng nói: “Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi nói với tôi rằng: Nếu con đi lính, con sẽ trở thành một vị tướng. Nếu con đi tu, con sẽ là một giáo hoàng. Thay vào đó, tôi trở thành một họa sĩ và nổi loạn thành Picasso.”(4)
Ở đây Picasso đã nói đến “sự tàn phá” nhưng có lẽ ông đã nghĩ đến đồng tiền là tác nhân chứ không hề nghĩ rằng chính thiên tài “nổi loạn” Picasso đã gây ra bi kịch gia đình.

* NGUYỄN DIỆU TÂM

Viết theo nguồn tham khảo và lược dịch từ các trang webs:
http://www.bacfrancais.com/bac_francais/biographie-marina-picasso.php
http://www.babelio.com/auteur/Marina-Picasso/28111
http://www.facebook.com/MiaFeigelson
http://en.wikipedia.org/wiki/Pablo_Picasso
Hình ảnh:
(*) Wikipedia, Wikipaintings.org
(**) sapergaleries.com/PicassoWomen
(1) Bảo Tàng Tình Yêu
http://nthqn.org/index.php/tho/100-nguyen-dieu-tam/1112-bao-tang-tinh-yeu
(2) “The trouble with Picasso was that he allowed himself to be flattered into believing he was a poet too”.
Alice B. Toklas ( 1877-1967 ) người đã cùng với Gertrude Stein thành lập một salon thu hút các văn sĩ Mỹ hải ngoại như Ernest Hemingway, Paul Bowles, Thornton Wilder, Sherwood Anderson, và các họa sĩ tiền phong bao gồm Picasso, Matisse, Braque )
(3) “When I was a child, my mother said to me, “If you become a soldier, you’ll be a general. If you become a monk you’ll end up as the pope. Instead, I became a painter and wound up as Picasso.” – Pablo Picasso
(4) “Un tableau est une somme d’additions. Chez moi, un tableau est une somme de destructions” – Pablo Picasso
* Những hồi ký về Picasso từ gia đình ông:
1- “Sống với Picasso” ( Life with Picasso, 1964 ) Françoise Gilot
2- “Ông nội” ( Grand-père, 2001 ) Marina Picasso
3- “Câu chuyện thật của gia đình” ( Picasso: The Real Family Story, 2004 ) Olivier Widmaier Picasso, cháu ngoại của Picasso và Marie-Thérèse Walter, con trai của Maya, đã viết cuốn sách Picasso: The Real Family Story tiết lộ những bí ẩn của cuộc đời huyền thoại người đã sáng lập hội họa hiện đại, chống lại những vu khống về ông.

31 BÌNH LUẬN

  1. RE: Sân Trường Xưa
    Chúc mừng chị Hà nghen! Câu này đã được xếp vào hàng …danh ngôn rồi đó. Hình Dao chọn cũng dễ thương hen!

  2. RE: Sân Trường Xưa
    Thật tình nhìn cái hình này mình cảm động không sao nói được, cám ơn Dao và các bạn đã cho mình những khoảnh khắc tình bạn thật tuyệt vời.
    Hình như tụi mình đã may mắn khi gặp nhau ở trang web này “những con chim cùng bầy sẽ tìm đến nhau” và hơn thế nữa, những con chim “khác bầy” cũng đã tìm đến. Tuổi tác thì có người là bậc đàn anh của tụi mình vẫn “hồn nhiên” dạo chơi hàng ngày trên trang web. Dạo chơi vói những vần thơ tình yêu, tình người, và cả những câu thơ rất hóm hỉnh của những người chỉ quen cầm ống chích 😆

    Và ở những người trẻ đôi khi mình lại gặp cái bao dung khi nói đến đắng cay của phận người. Bao dung khi đạp xe thồ, mĩm cười khi là kẻ trí thức lỡ vận, dịu dàng cả trong những giọt nước mắt buồn tủi của đàn bà…
    Chính điều ấy đã khiến mình chợt ghi xuống câu nói này. Nên nó thực ra không phải là của mình, mà là của tụi mình. Không phải sao?

  3. GỬI NGUYỄN DIỆU TÂM
    Em gái viết về Picasso rất tỉ mỉ , đầy cảm xúc và cũng không thiếu ngẫu hứng của một
    tâm hồn thơ ca, nhạc, họa hí…Bận rộn thế mà vẫn không ngừng sáng tạo.Một ngày thật yên vui nhé Tâm.Thân ái

    • Gửi anh Trần Dzạ Lữ
      Cảm ơn anh đã đọc Huyền Thoại & Bi Kịch. Thời gian sau này Tâm ít viết, vì bận công việc và cả việc nhà nên thời gian riêng cho mình để viết không còn bao nhiêu. Tuy nhiên lúc có những cảm xúc chợt đến cũng phải viết nháp một chút, rồi bỏ đó, khá nhiều. Chỉ ngoại trừ một số chủ đề làm mình thấy bức xúc và muốn viết ngay, như bài này. Do tình cờ “gặp” lại Marina Picasso!
      Cũng chúc anh bình an, sau những ngày đau buồn. Thân mến, NDT

  4. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Cảm ơn chị đã cho trang nhà một bài viết rất công phu và tỉ mỉ. Tiến thật sự thích thú dù Tiến không biết gì về hội hoạ để bình phẩm, nhưng khi nhìn bức tranh, Tiến có thể đứng hàng giờ nhìn ngắm nó. Tiến như ngụp lặn trong ấy. Với thiên tài Picasso, như mọi người biết, ông là một trong những người có nhiều tiền nhờ bán tranh trong lúc còn sinh thời. Vì hầu như tất cả những thiên tài để lại những tác phầm hằng triệu triệu bạc thường có một đời sống gia đình không êm ả và còn phải sống trong nghèo khó, bệnh tật. Tiến hay thắc mắc và nghiệm ra rằng phải chăng, họ có những cảm xúc và cái nhìn đi trước thời gian sống của họ nên ở vào thời của họ, tác phẩm của họ ít được nhìn nhận của người đương thời và phải đợi đến hậu sinh thì tài năng họ mới được khám phá và công nhận? Chị Tâm ơi, đây chỉ là chút suy nghĩ cảm nhận của Tiến, chị có gì muốn cho Tiến biết thêm không?

    Tiến thấy tranh của ông Picasso, có một điều gì gãy đỗ, nhọn và buốt. Đôi mắt ông nhìn hai mặt của đời sống quá đối chọi nhau, méo mó không cân xứng. Một nổi loạn tàn phá không phải chỉ với riêng ông mà toàn bộ gia đình ông. Thế mới biết có những tài năng đáng sợ vô cùng!

    Còn Van Gogh, Tiến cũng không biết gì về ông, về tranh của ông, vậy mà khi có cơ hội thấy, Tiến nhận ra là tranh của ông ngay. Ông có lối vẽ không tỉ mỉ chi tiết (ý Tiến muốn nói là đường nét không fine)nhưng khi nhìn vào chúng ta có thể thấy cả một sự bế tắc, một nội tâm bấn loạn, và sự cô đơn bao trùm khắp nơi. Màu sắc lúc nào cũng nâu, đen, xám….cả bầu trời xanh lơ ít khi là màu trời trong những tác phầm của ông…Giờ thì Tiến mới biết có lẽ vì ông bị bệnh không phân biệt được màu sắc, phải chăng đó là lý do khi ông dùng toàn màu tối?

    Cách đây hai tuần, ở thành phố Tiến ở, có triển lãm tranh của ông. Tiến có đi xem…thật thích thú chị ạ.

    Vài hàng chia sẻ với chị. Biết đâu một ngày nào đó, chị lại cho Tiến và các bạn đọc về ông Van Gogh. Biết đâu! phải không? KT

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Tiến thân mến, đa số các nghệ sĩ, những người đam mê nghệ thuật và có tài năng thực sự đều có một cuộc đời khó khăn. Cũng có thể vì khó khăn mà họ mới càng cố gắng vươn tới mục đích mà họ muốn đạt được: Tài năng được công nhận, danh vọng, tiền bạc v.v… Cũng có người không phát triển được cuộc đời mình theo hướng đó và không may mắn được hưởng giàu sang danh vọng lúc còn sống thì sau khi qua đời mới được nhiều người biết đến, và tiền thì vào tay các nhà sưu tập khôn ngoan là phần lớn.
      Picasso là một trong những thiên tài may mắn giàu có và nổi tiếng lúc còn sống. Ông là người “nổi loạn” ngay từ lúc còn trẻ. Gia đình muốn ông bắt đầu học với hội họa hàn lâm, ông chán ngay và chỉ muốn đi tìm cái mới lạ, bỏ học và tìm đến Paris, sống trong cảnh nghèo túng, có lúc vì lạnh quá đã phải đốt nhiều tranh của mình để sưởi ấm. Cùng với Appolinaire, Picasso từng bị bắt vì bị nghi ăn trộm bức Mona Lisa (La Joconde, tuyệt tác của thiên tài Leonardo da Vinci), ra khỏi bảo tàng Louvre. Sự “nổi loạn” của ông còn thể hiện qua nhiều trường phái tranh chứ không bằng lòng dừng lại ở một như nhiều họa sĩ khác đã từng. Vì vậy mới có sự phân loại thời kỳ tranh của ông, có thể nói ít có danh họa nào như thế, quá nhiều!
      Trong bài viết này, chị chỉ đưa một số tranh tiêu biểu và tranh Picasso đã vẽ về những người phụ nữ của ông. Nếu xem tranh của ông nhiều hơn, có thể thấy ông đã đi từ chủ nghĩa hiện thực hàn lâm qua chủ nghĩa Tượng trưng, rồi Lập thể, sau đó còn đi tiếp đến Tân cổ điển và Siêu thực. Những tranh mà Tiến xem thấy “gãy đổ, nhọn và buốt, méo mó không cân xứng” … là những tranh lập thể ông vẽ sau thời kỳ Xanh & Hồng. Xem những tranh cuối đời của ông và đọc một số bài thơ của ông mới càng thấy Picasso “nổi loạn” nữa!
      Như chị có nói, không chỉ Picasso mà còn nhiều danh họa khác chị rất “mê” – Từ cổ điển đến hiện đại. Riêng về Van Gogh, cảm ơn gợi ý của Tiến. Danh họa này cũng có 1 giai thoại về … cái lỗ tai, vì một người đẹp mà ông đã tình nguyện xẻo một phần tai phải của mình để … tặng nàng 😮 sau đó vẽ luôn một bức chân dung tự họa với cái tai phải quấn băng!
      Chị hy vọng sẽ viết chia xẻ cho vui. Chị đã có từ 30 năm trước 2 bộ sách đẹp của Van Gogh và Picasso mà! Riêng bộ Van Gogh là một “The complete Paintings” toàn bộ tranh của ông. Chị nhịn ăn sáng và đã có nó 😛
      Còn bây giờ, đang bỏ ống heo mỗi ngày 1 USD ( anh Hiếu xúi bỏ đến 10 USD lận ) để dành đi … Myanmar!
      Thương chúc Tiến luôn vui khỏe.

  5. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Cảm ơn bài viết công phu của Diệu Tâm. Điều đáng quý hơn nữa là [i]thời gian riêng cho mình để viết không còn bao nhiêu. [/i]nhưng vẫn trên từng cây số đối với trang nhà. Thử tưởng tượng một ngày nào đó mà DT vắng bóng ở nthqn.org thì sẽ buồn biết mấy !
    Thân mến,
    HML

  6. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Anh Lệ thân mến, cảm ơn anh đã đọc HTVBK. Nếu một ngày nào DT vắng bóng … thì các bạn nên mừng dùm vì … biết đâu DT phải đi nhận … di sản của ai đó 😀 vì tử vi của DT có khoản “một là trúng số độc đắc, hai là được thừa hưởng gia tài”… mà DT lại không mua vé số, nên chỉ có thể có khả năng thứ hai thôi! 😛 Lúc đó thì mình làm gì nhỉ? Việc làm của bà Marina làm cho mình ái mộ đó anh!

      • Mến gửi anh Lệ
        Công việc này nguy hiểm lắm đó, anh Lệ không sợ sao? 😡
        Nhưng cũng hoan nghênh tinh thần thượng võ của võ sĩ đất Tây Sơn! Chờ khi nào có tin nhắn là anh chuẩn bị lên đường nha! 😛

        • RE: Mến gửi anh Lệ
          V tình nguyện mua vé số tặng chị nè! Trúng độc đắc, chuyển tiền vào tài khoản, gọn ơ! Chị chọn không? 😆

          • RE: Mến gửi anh Lệ
            Vân ơi, chị không dám đâu! Trúng số? Tiền nhiều quá gửi vào ngân hàng, người ta tưởng … rửa tiền nữa thì nguy! 😡
            Còn nhận di sản, toàn tượng đá tương tự như Angkor Wat, thì phải nhờ anh Lệ gọi dùm cho một đàn voi! 😀

  7. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Chị Diệu Tâm thương quý! Cảm ơn chị đã cho em được thưởng lãm một bức chân dung với nhiều màu sắc, với những mảng tối sáng , đẹp xấu, hiền ác đối lập nhau đến kinh khủng! Cái ông họa sĩ Picasso điên loạn cả trong tranh lẫn ngoài đời đó đã khiến cho bao trái tim người phụ nữ xinh đẹp gần gũi ông phải phiền muộn, thổn thức đau đớn đến chết ấy, lại gây cho hàng triệu trái tim khác niềm ngưỡng mộ đến khôn cùng về những bức tranh tuyệt tác. Cảm ơn chị đã ở bên em chiều nay với một bút pháp trầm tĩnh thường thấy trong câu chữ nhưng nội dung lại phong phú, súc tích giúp những kẻ “khát đọc” như em được uống một ly nước mát thần kỳ.
    Giấy, bút màu em đã quên đâu đó rồi, khát khao theo nghề vẽ cũng không còn nhưng hai từ “họa sĩ” em vẫn luôn đau đáu…
    Riêng phần chị có trúng số- mà phải trúng độc đắc đó nghe- hay được thừa hưởng gia tài thì em mong chị cũng nên mở một cuộc họp rộng rãi để tham khảo ý kiến của bàn dân thiên hạ trên trang nhà, hoặc giả ít ra thì chị cũng nên kiểm chứng qua lời phán sau cùng của Lốc Cốc Tử tiên sinh rồi hẳn quyết định là mình nên làm như thế nào chị nhé! 😛

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Đào Thanh Hòa thương mến! Em có biết là đọc comment của em làm chị tủm tỉm cười một mình đây không? 😉 Nhất là “họp rộng rãi để tham khảo ý kiến của bàn dân thiên hạ”… giống “đẽo cày giữa đường” ghê! Họp xong, hổng chừng cái cày hóa thành cái cuốc mất! 😀
      Đùa chút cho vui thôi, ráng chờ chị … trúng số rồi tính nghen! 😛
      Do hạn chế của bài viết, chị chỉ có thể sơ lược như thế thôi chứ càng đọc càng xem tranh của Picasso mình càng như ngụp lặn trong khối thông tin đồ sộ không kém … gia tài của nhà danh họa. Có phải bi kịch sẽ phải xảy ra với những người có tài năng nhưng không biết hoặc không thể kềm chế những tham vọng, sở thích điên cuồng, ích kỷ độc đoán chỉ nghĩ đến bản thân mình? Trong hồi ký về Ông Nội, Marina đã viết rất nhiều đoạn đáng thương, một cuộc sống kéo dài trong tủi nhục và kinh hoàng đến nỗi khi được hưởng một phần gia tài đồ sộ đó, bà đã hoảng hốt không biết nên làm gì cho phải.
      Và chị hiểu những đau đáu của em khi yêu thích hội họa mà không theo đuổi được. Giờ thì không là nghề nhưng mình vẫn có thể yêu thích mà em! Bằng một cách nào đó, thuận tiện và phù hợp với hoàn cảnh, vẫn đem đến cho mình một niềm vui đó Hòa ơi! Và chị tin là em sẽ làm được.

  8. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Chị DT thân mến,
    [i]Như Picasso có thời kỳ xanh, thời kỳ hồng[/i]
    Giờ V mới hiếu được câu thơ trong BTTY của chị mà trước đây còn mù mờ ( vì có ít kiến thức trong lĩnh vực hội họa và cũng không chịu tìm tòi 😛 ). Cảm ơn chị đã dẫn dắt rất thú vị từ niềm đam mê hội hoạ của mình đến thiên tài và bi kịch của Picasso để đến cái đích cuối là người thừa kế với những hoạt động thiện nguyện rất đáng trân trọng trên đất nước chúng ta. Hình như ẩn trong những thiên tài nghệ thuật thường là bản năng nổi loạn để đi cùng bi kịch đời thường?
    “Marina Picasso và các em trẻ mồ côi…” là hình chụp người đang vẽ tranh, là chị phải không?
    Một chút “hào quang”, V đã thấy thêm ở đây rồi! 🙂

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Vân mến, cảm ơn em đã đọc rồi mới hiểu Thời kỳ Xanh, thời kỳ Hồng trong BTTY! Chị còn “chế” ra thời kỳ Trắng, thời kỳ Tím, Nâu cho những người phụ nữ nữa kìa! Bây giờ thì tụi mình đang ở thời kỳ nào em biết không?
      Chị thì nghĩ là không chỉ thiên tài trong nghệ thuật mới có bản năng nổi loạn đâu Vân, mà trong đời thường cũng có những người không phải là thiên tài mà vẫn … nổi loạn để làm cho gia đình người thân của mình đau khổ.
      Hình chụp người vẽ tranh, là chị 20 năm trước, em không nhận ra sao? Hình chụp lúc bức tranh chưa vẽ xong, và phải làm thật nhanh trong vòng chưa đến 1 tuần vì sợ không kịp tặng bà Marina trước khi bà về lại Mỹ.

  9. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    V có ngờ ngợ nên hỏi cho chắc đó. Chị có hình bức tranh hoàn chỉnh không, share cho V ngắm với!
    Cũng dễ trả lời câu hỏi của chị thôi, nhưng có khi nào sau màu nâu lại bừng lên sắc tím? 😛

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Vân ơi, chị không nhớ bức ảnh này ai đã chụp tặng chị vì lúc đó chị đang ngồi vẽ nên họ chụp từ phía sau. Tiếc là thời gian từ 1983-1994 chị vẽ rất nhiều mà không giữ được hình bao nhiêu, thời đó lại chưa có máy ảnh digital hay điện thoại di động có chức năng chụp ảnh như bây giờ nên những hình chị có toàn là của khách chụp rồi tặng lại. Vì vậy chị ít có hình chụp tranh lúc hoàn thiện. Ngay cả bức tranh lụa vẽ Văn Miếu Hà Nội dài 5 m cao 2 m cũng được chụp lúc còn dang dở. Có một bức chị vẽ chân dung Vua & Hoàng hậu Belgium khỏang năm 1990 cũng không có hình, vì đại sứ đặt hàng rồi gửi đi luôn. Còn bức sơn mài vẽ những thiếu nữ Nhật bản, Vân vào FB chị share cho xem.
      Vân nói cũng có lý đó! Đôi khi đang màu nâu cũng vẫn ửng sắc tím, chị lại thích màu tím! 😉

  10. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Xin chia xẻ nhận xét của một người bạn về HTVBK:
    Cám ơn chị Diệu Tâm. Mặc dù không am hiểu về hội họa, nhưng tôi vẫn thích xem tranh của một số họa sĩ như Klimt, Schiele, Van Gogh, Fernand Léger, Munch, Kandinsky, Goya, Chagall . Picasso cũng là một họa sĩ tôi yêu thích từ khi xem bức Guernica của ông. Theo tôi, không riêng gì Picasso, những nghệ sĩ thiên tài trong bất cứ lãnh vực nghệ thuật nào đều là những người có thừa năng lượng sống, một phần năng lượng đó họ dùng để sống, sống thật mãnh liệt; một phần họ dùng để sáng tạo, sáng tạo với tất cả đam mê. Và một phần còn lại không biết để làm gì họ dùng để hủy diệt, hủy diệt với tất sự hung bạo của bản năng. Nếu ông Tú Xương của văn học Việt Nam không suốt ngày chỉ biết ”Một trà một rượu một đàn bà” làm khổ bà Tú thì chắc không có nhà thơ Tú Xương tài tình bậc nhất trong thi ca . Nhà văn Jorge Borges của Argentina cũng đã nói: Tôi là tất cả những tác giả mà tôi đã đọc, là tất cả những người mà tôi đã gặp, là tất cả những phụ nữ mà tôi đã yêu.” Tôi yêu những nghệ sĩ này vì họ tràn đầy sức sống, tràn đầy sức sáng tạo, vì thế họ có một số phận phi thường. Chỉ có những tác phẩm họ để lại cho đời là đáng kể, còn những cái khác liên quan đến họ, cùng lắm là một tiếng thở dài !

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Trả lời của Diệu Tâm:
      Cảm ơn anh đã trích câu nói của Jorge Borges. Rất hay đó anh!
      Tâm hiểu là thiên tài không dễ có. Giữa hàng hàng triệu người và hàng thế kỷ chỉ có thể tìm thấy một người!
      Là một người yêu quý tranh Picasso, ngưỡng mộ tài năng của ông, khi viết bài này Tâm vẫn không che dấu được niềm cảm mến vô biên đối với thiên tài. Có lẽ với trường hợp bi kịch gia đình và những người tình của Picasso thì họ cũng phải trả giá cho chuyện sinh ra để gần gũi ông, là máu thịt của ông hay là vợ, người tình. Đọc “Grand-pere” thì thấy cô cháu gái Marina vì sống trong đau khổ từ thuở ấu thơ cho đến 14 năm trời trầm uất vì ảnh hưởng của ông nội, đến nỗi khi nhận được tài sản thì cô hoảng hốt không biết làm thế nào với số đi sản đó. Trong ý nghĩ, cô từng đặt câu hỏi có phải vì ông nội cô là người sáng tạo nghệ thuật, sáng tạo con cái và gia đình mình thì có quyền hủy hoại một con người – người thân?
      Đầu tiên, Tâm không mấy quan tâm đến đời tư của thiên tài mà mình yêu quý. Sự thắc mắc của Tâm chỉ tập trung vào việc “vì sao Marina lại chọn Việt Nam làm nơi từ thiện?” Bởi 20 năm trước chính Tâm là người vẽ bức tranh Marina và các em mồ côi đó do viện mồ côi đặt hàng để tặng bà.
      Tình cờ mới đây thì câu thắc mắc đó được giải tỏa, do đọc được từ Face Book 1 bài viết về Olga người vợ đầu tiên của Picasso, trong đó có nói đến cô cháu gái chọn VN để giải quyết bớt một phần tài sản của ông nội mà cô nghĩ như là một tài sản của “ma quỷ”. Những người vợ và người tình cũng bị trầm cảm, tự tử v.v… có lẽ do quá hy vọng vào tình yêu của ông, có cả tranh giành về tình yêu và tài sản nữa, nhưng cuối cùng là tuyệt vọng.
      Có chi tiết Picasso mất đi không để lại di chúc. Vì thế phần chia tài sản là do nhà nước Pháp. Tâm không nghĩ là ông không biết chuyện đó! Vì khi bỏ rơi Olga chỉ sau vài năm gắn bó ông đã không muốn ly dị vì sợ chia gia tài 1/2.

      • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
        Diệu Tâm trả lời tiếp theo:
        Không thể phủ nhận ông là thiên tài, nhưng tiếng thở dài của mình ở đây là tại sao một con người sống cho nghệ thuật hết mình như vậy lại có thể cư xử với người thân như thế? Có vẻ như ông coi trọng đồng tiền và danh vọng hơn tình cảm thiêng liêng của gia đình? Hay cũng như nhiều thiên tài bị tự kỷ ( autism )khác, Picasso là như thế?
        Tâm cũng ngạc nhiên vì điều đó. Người yêu nghệ thuật và sống cho nghệ thuật thường có tâm hồn nhạy cảm và nhân từ. Xem những tranh của ông thời kỳ Xanh & Hồng rất đẹp và mượt mà. Tâm cũng rất thích loạt tranh vẽ về những người hề trong gánh xiệc ( Harlequins ). Tình cảm và nhân hậu biết bao nhiêu! Trong đó có bức ông vẽ người hề đang hấp hối trên giường bệnh. Kể cả những nét vẽ về Olga thời kỳ đầu, thật xinh đẹp và dịu hiền, y như những hồi ức của cô cháu gái Marina đã tả về bà nội xinh đẹp thân thể luôn thoảng hương thơm như nàng tiên của mình. Phải có một tình yêu sâu sắc thì mới có thể vẽ được như thế! Tâm nói điều này vì từng là một người vẽ chân dung.
        Với một tâm hồn tuyệt vời như vậy, tại sao ông lại tàn độc với gia đình như thế? Gì đi nữa vẫn có nhiều cách giải quyết cho ổn. Tâm nghĩ Picasso đến gần cuối đời càng thay đổi. Tâm không thích những tranh cuối đời của ông. Đầy dục vọng và có phần bệnh hoạn. Điều này ông cũng thể hiện qua thơ của ông nữa. “Có phải thiên tài thì có quyền làm tất cả!?” Kể cả việc sinh sát người thân trong gia đình? Đó là câu hỏi của Marina và là “tiếng thở dài” của Tâm nên mới có bài viết này đó anh!

  11. Họa Sĩ Picasso
    Diệu Tâm,

    Cả tuần anh lu bu, thấy bài em mà không có thì giờ đọc. Cuối tuần mới được thanh thản ngồi đọc những bài dài.

    Cảm ơn bài viết công phu của em, cho anh them kiến thức về họa sĩ Picasso. Điều ngạc nhiên là anh không biết ngoài tài năng hội họa ông còn làm nhiều thơ, viết kịch. Những năm trung học, dù mê hội họa, anh không thích thưởng thức những bức tranh lập thể của Picasso nên về sau không để ý nhiều về ông ta.

    Cho tới bây giờ tóc đã bạc, dù cố giữ thái độ khách quan đến mấy, anh vẫn không thể nào thưởng thức được tranh lập thể. Em đừng buồn khi nghe anh nói sự that.

    Mong em vui nhiều với hội họa và tiến nhanh mỗi ngày. Một ước mơ của anh là về hưu (tuổi 90) 😆 nếu tay chưa run, mắt chưa mờ (that khó giữ) sẽ ghi danh đi học vẽ ở community college gần nhà. 😆 Nói cho vui chứ anh có thể làm việc nầy sớm hơn trong vài năm tới khi “đam mê còn cháy bỏng” 😛

    Mong đọc them những bài khảo cứu công phu của em.

  12. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Anh Hiếu thân mến,cảm ơn anh đã đọc và cho biết … anh không thích tranh lập thể! Ngày trước, cũng như anh, em không thích tranh lập thể, cũng không hiểu được tranh trừu tượng hay siêu thực. Về sau em bắt đầu tìm hiểu thêm, đọc sách và xem tranh thế giới nhiều, hễ có dịp đi nước ngoài là miệt mài ở những bảo tàng, galleries, tha về nhiều sách hội họa và mưa dầm thấm đất, dần dần yêu thích thêm nhiều trường phái khác, thích tranh Picasso, Dali chứ không chỉ thích hiện thực cổ điển hay ấn tượng. Tuy nhiên, khi vẽ thì em cũng chỉ thích vẽ hiện thực. Điều này tùy vào gout của mỗi người thôi anh ạ!
    Chúc anh có thể “thực hiện được nhiều đam mê còn cháy bỏng” và mong sẽ sớm được chiêm ngưỡng tác phẩm của bác sĩ – thi sĩ & họa sĩ Nguyễn Trác Hiếu! 🙂

  13. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Mình cũng rất dốt về hội họa, nhưng không hiểu sao khi nhìn những bức tranh lại thấy mê tít 😛 hôm bửa đi Getty center với TV&LM cũng vậy đó Tâm, nhìn những bức danh họa và điêu khắc của các họa sĩ Ý, Pháp..cảm giác thật choáng ngợp.
    Một bài viết thật công phu phát xuất từ tình yêu hội họa. Rất rất cám ơn cô bạn tài hoa.

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Hà xưa ơi, mình nhớ Hà cũng yêu tranh lắm. Ngày chưa đi Mỹ, Hà thường dẫn con gái – bé út Trâm, đến Art Gallery nơi mình làm việc. Chỉ tiếc là hồi đó mình thường tổ chức nhiều cuộc triển lãm hội họa rất hay của các họa sĩ đương đại Việt Nam mà quên không rủ Hà đến xem để Hà có một cái nhìn và so sánh với tranh của họa sĩ thế giới. Chuyện còn dài, có dịp sẽ nói tiếp Hà nhé! Họa sĩ QT, người vẽ bức tranh mà Hà nhờ mình mua mang đi, giờ đang được một Gallery ở SG độc quyền. Bạn giữ đó đi, mai mốt đến phiên QT “die” rồi đem bán lại! 😀

  14. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Diệu Tâm,

    Cảm ơn em phong cho anh quá nhiểu sĩ. Thiên hạ đang mỉm cười kìa.

    Biết sắp chữ theo vần không có nghĩa là thi sĩ nếu chưa biết run với gió.
    Thích vẽ vời không có nghĩa là họa sĩ.
    Biết múa may không phải là võ sĩ. Viết đôi bài hồi ký không có nghĩa là văn sĩ.
    Chỉ có thành công qua trường Y mới là Y Sĩ thôi.

    Em gang đọi xem tác phẩm hội họa của anh nhé. Vài năm nữa không lâu. Anh chợt nhớ mây câu thơ của giáo sư Trần Hoan Trinh trong Web Trinh Vương mới đây:

    Màu tóc em còn xanh
    Vần thơ anh còn tình
    Đam mê còn cháy bỏng
    Như một thời xuân xanh

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Anh Hiếu mến! Em mỉm cười vì thích câu anh viết “Biết sắp chữ theo vần không có nghĩa là thi sĩ nếu chưa biết run với gió.
      Thích vẽ vời không có nghĩa là họa sĩ.
      Biết múa may không phải là võ sĩ. Viết đôi bài hồi ký không có nghĩa là văn sĩ.
      Chỉ có thành công qua trường Y mới là Y Sĩ thôi”
      Em chỉ cóp của anh 2 chữ “thành công” để đưa vào các danh từ “sĩ” ở dòng trên cho trở thành “thi sĩ”, “họa sĩ”, “văn sĩ” hay “võ sĩ” thật sự.
      Có những họa sĩ không qua trường lớp vẫn thành danh và trở thành họa sĩ nếu sáng tác nhiều tranh đẹp. Có những thi sĩ hay văn sĩ không tốt nghiệp từ trường ĐH Văn chương, không vào hội Nhà văn, Nhà thơ, cũng vẫn được mọi người công nhận là văn sĩ, thi sĩ nếu có tác phẩm hay. Chỉ có … võ sĩ, em không biết là nếu người ta không học võ mà vẫn có thể trở thành võ sĩ hay không, xin anh cho biết! 😆
      Trường Y thì em không có ý kiến, vì không học làm sao biết chích cho đúng cho lành bệnh! 😀
      Cách đây vài năm, báo chí có đăng một bà cụ Việt Nam 80 tuổi, dân quê chân lấm tay bùn suốt đời lam lũ làm nông nuôi đàn con. Nay già thì con cháu mới khuyến khích bà vẽ vì biết bà thích. Thế là bà vẽ tưng bừng hoa lá, vẽ những gì bà thấy từ con mèo con gà cây chuối sau hè. Bà không có giá vẽ, nhìn hình ảnh bà lão tóc bạc phơ ngồi còng lưng trên chiếc chõng tre sau chái bếp vẽ những bức tranh sơn dầu thấy thật là thương mến! Làng xã tổ chức triển lãm tranh cho bà. Thế là bà trở thành họa sĩ, tranh được làng xóm xúm nhau mua, hoặc quý ai thì bà đem tặng.
      Bà ngoại của con dâu em là y sĩ, năm nay bà gần 80 tuổi nhưng tâm hồn vẫn lai láng, bà khoe bà có chân trong Hội Nhà Thơ, mỗi tháng bắt buộc phải có 2 bài, hôm rồi bà ngâm bài thơ mới làm, tụi em nghe thì vỗ tay khen bà giỏi, thơ hay để động viên tinh thần nhưng hoài nghi không biết bà có là “thi sĩ” thật không dù bà đang … run với gió 😛
      Đùa chút cho vui thôi, em trân trọng tất cả những ai thích sáng tác, có khiếu sáng tác và tâm hồn lai láng, đam mê cháy bỏng dù tuổi đã cao. Chuyện hay dở, tính sau!
      Chờ mong tác phẩm hội họa của anh được trình làng sớm.

  15. RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
    Em cũng không cảm ,không hiểu và không thích tranh lập thể chị Tâm ơi .Dù sao thì bài viết công phu của chị đã cho em hiểu được đôi chút và biết thêm nhiều về danh họa Pablo Picasso nổi tiếng của trường phái tranh lập thể.
    Cám ơn chị và em mong được đọc thêm những bài viết hay của chị.

    • RE: Huyền Thoại Và Bi Kịch
      Cảm ơn Mộng Vân đã đọc HTVBK. Vân ơi, nhiều người không cảm, không hiểu và không thích tranh lập thể, cũng như tranh trừu tượng. Không ai bắt mình phải thích cái mình không cảm, không hiểu.
      Trong tác phẩm lập thể, đối tượng thường được họa sĩ mổ xẻ, phân tích, kết hợp trong một hình thức trừu tượng. Họa sĩ không nhìn đối tượng ở một góc độ cố định mà lại chia thành nhiều góc độ, khía cạnh khác nhau, do đó người xem khó nhận ra chiều sâu và ý nghĩa của bức tranh.
      Có lần chị được gặp bà Điềm Phùng Thị, một nhà danh họa trong nghệ thuật điêu khắc người Việt Nam, gốc Huế, từng được ghi danh trong tự điển LaRousse – Nghệ thuật thế kỷ 20. Lúc đó có người hỏi bà làm thế nào để xem và hiểu được tranh trừu tượng. Bà trả lời, khi xem tranh trừu tượng, anh muốn hiểu sao thì hiểu, đó là quyền của anh!
      Chị thì thấy một bức tranh trừu tượng thường bắt mắt người xem trước tiên là do màu sắc, bố cục, chứ trừu tượng không cho mình hiểu ngay ý tưởng của họa sĩ ngay từ đầu. Đôi khi chỉ là một trò chơi của màu sắc và ý tưởng khi họa sĩ thả hồn theo cảm giác của mình. Những bức tranh trừu tượng thường có tựa đề cũng rất … trừu tượng! Vì vậy khi xem những bức tranh lập thể hay trừu tượng, mình đừng cố tìm kiếm họa sĩ đã vẽ gì, chỉ cần biết … thích bức tranh ấy hay không! Chị cũng thường hỏi các họa sĩ “Anh vẽ gì vậy?” Có người trả lời: À, giấc mơ!
      Ôi nói nhiều Vân càng nhức đầu, thôi chị phải “out” đây. Chúc Vân một ngày tốt lành. Thân mến.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng tác Giả