Blog của cựu học sinh trường Nữ Trung Học Qui Nhơn

Cũng May Em Chưa Ngoại Tình

Lưu Thị Mười sinh năm 1977. Học trung học ở An Nhơn (Đào Duy Từ cũ). Bắt đầu những trang viết thời học trò trong Gia Đình Áo Trắng An Nhơn, vu vơ sương khói. Rồi Mười vào Đại học, ra trường dạy ở Phù Mỹ 10 năm.
Sau 10 năm gặp lại GĐAT cũ, tạo cảm hứng cho cô viết một loạt truyện ngắn. Tôi thật sự xúc động với cây bút đang độ chín tới này.
Xin giới thiệu cùng nthqn.org, các bạn hình dung xem có bóng mình trong đó? Hôm qua và hôm nay, một chuyển giao thế hệ của Gái Bình Định.
Trần Viết Dũng

Thụy có đọc ở đâu đó nhân vật nữ nói với nhân vật nam đang sống cùng mình: “Anh, bỗng dưng hôm nay em muốn ngoại tình.” Cứ tưởng sẽ nhận lại một sự bực tức, phản kháng hoặc giả một tiếng thở dài hay một cái trố mắt ngạc nhiên cũng được, nhưng nhân vật nam lại bảo: “Ừ, nhiều lúc tự nhiên nghĩ thế em ạ!” !!!
Không dưng Thụy cũng thèm gọi điện mà nói với chồng câu ấy. Đông sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Sẽ cười thật to và bảo: “Em hết chuyện đùa à?” Hay sẽ hồn nhiên: “Có ai hơn anh đâu để bà xã ngoại tình, hihi. Mà sao em ngốc thế, có ai ngoại tình lại báo trước?”… Cũng có thể là Đông sẽ vội vàng tắt máy: “Tí anh gọi bà xã sau nhé, con bé đòi ba chơi cùng rồi”…
* * *

Thụy nhẹ nhàng tụt đầu xuống khỏi bả vai chồng, dịch ra sát mép giường. Kế bên, Đông đã say sưa ngáy… Hơi thở đều, nhẹ nhàng, vô tư như không thể rằng chỉ mấy phút trước đây còn vồ vập, ngấu nghiến trên cơ thể Thụy, mạnh mẽ và đắm say, cuồng nhiệt và tham lam… Đã nhiều lần như thế, khi Đông ngủ say, Thụy lại đăm chiêu một mình và nghĩ linh tinh… Những suy nghĩ Đông chưa bao giờ biết đến. Chắc anh tưởng vợ cũng mệt nhoài và lăn vào giấc ngủ chỉ vài phút sau mỗi cuộc yêu như anh… Cũng rất nhiều đêm, trằn trọc không ngủ được, Thụy nghĩ về cuộc sống và tự hỏi mình có hạnh phúc?
Một lần, Lãm đã hỏi Thụy câu này. Hồi đó, hai người chia tay nhau được ba năm. Hồi đó Thụy cũng đã có Đông nhưng những ảo vọng về cuộc tình dang dở với Lãm vẫn còn làm Thụy nhói đau. Thụy nhận được mail vào giữa đêm khuya, cũng một đêm trăn trở khó ngủ như đêm nay.
– Thụy sống thế nào? Có hạnh phúc không?
Có hạnh phúc không? Có hạnh phúc không? Biết trả lời thế nào đây? Những gì chân thành nhất đã dành trọn cho mối tình sâu nặng với Lãm? Thụy đến với người chồng bây giờ khi trái tim còn đang thổn thức và anh là người đã ân cần vá víu lại những tổn thương sau cuộc tình với Lãm. Sao lại còn hỏi Thụy câu này?
– Em không biết. Nhưng em bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Còn anh?
– Anh rất nhớ em!
Thụy cũng thế! Nhớ đến cồn cào. Nhớ đến nỗi không dám lật lại tất cả những gì thuộc về ngày xưa, lại thấy mình có lỗi với chồng. May mà Đông của Thụy vốn là người hời hợt, ít để ý đến những suy nghĩ và tin tưởng tuyệt đối vào vợ. Bây giờ nhớ thì có ích gì. Thụy đã có một gia đình riêng và Lãm cũng thế…
– ……………………………………..
– Rất nhiều đêm ở bên này, anh một mình, một café, trằn trọc đến sáng vì nhớ em. Có lẽ quyết định
chia tay là ngu xuẩn nhất trong cuộc đời. Trời đang trừng phạt anh!
Nói thế làm gì! Từ ngày chia tay đến giờ, Thụy chưa hề giận hay oán trách Lãm, mà chỉ buồn, buồn đến dại người…
– …………………………………
– Như lúc này đây, anh đang khao khát có được em. Thật đàn bà, thật mạnh mẽ và cũng thật nồng nàn. Ngày xưa nhiều lần phải ghì mình lại vì muốn gìn giữ cho em, bây giờ lại hối tiếc… Anh tồi tệ quá phải không?
Thụy cũng đang rệu rã cả người. Cũng khát khao…
– Đừng nói đến điều đó nữa Lãm. Em cũng sợ không giữ nổi mình nếu gặp nhau… Vì thế đừng bao giờ
ta cho nhau cơ hội. Để không ai vì mình phải chịu tổn thương…
Nhìn chồng vẫn đang say sưa ngáy bên cạnh, gương mặt hiền lành…, trong giấc ngủ cũng quàng tay tìm vợ. Thụy thấy mình khốn nạn…
– Chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa thì hơn. Hãy sống thật hạnh phúc, Lãm nhé!

Thụy thay địa chỉ mail, đổi số điện thoại… Bặt tin từ đó đến giờ. Dẫu rằng nhiều đêm sau, không ngủ được, bật dậy mở mail, lại thở dài nhìn hộp thư trống rỗng…
Hơn mười năm. Khi lòng đã tạm lắng, tạm bình yên bên tổ ấm, giờ lại có chuyến công tác về chốn xưa – nơi đã lưu giữ biết bao niềm đau ngày cũ…
Trùng lập thật, trước chuyến đi mấy ngày, Lãm đột nhiên gọi điện:”Thụy, còn nhớ giọng anh không?” Làm sao quên được! Dù ngần ấy thời gian! Cứ tưởng chẳng bao giờ liên lạc với nhau nữa. Sao lại cồn cào nhớ đến ngày xưa thế này. Nhớ hơi thở ấm nóng Lãm phả lên môi, lên mắt. Nhớ những cái ghì xiết rạo rực như muốn nuốt chửng mỗi bận hai đứa gặp nhau. Nhớ cả cái lần dại dột đã định vĩnh biệt cõi đời này vì lời chia tay của Lãm. Trời ơi! Sao lại khó thở thế này. Không được, Thụy ơi, còn gì đâu! “Thụy. Thụy sao thế? Còn giận anh ư? Sao cứ yên lặng chẳng nói một lời ?” “Em xin lỗi, em nghe đây. Lãm nói đi…” Chỉ những câu thăm hỏi thông thường, nhưng Thụy hiểu rằng con tim lại loạn nhịp trước sự ấm áp, ân cần ấy… “Hôm nay em hơi mệt, lúc khác em sẽ gọi lại Lãm…” … Điện thoại đặt xuống cùng tiếng thở dài luyến tiếc của cả hai… “Thụy giữ gìn sức khỏe nhé! Anh về bên này rồi. Lúc nào gặp nhau được không ? Thụy có hay về lại Nha Trang?” Gặp nhau, gặp nhau ư? Hơn mười năm trời Thụy thèm một lần được gặp nhau để lao vào lòng Lãm mà khóc cho thỏa những nhớ mong, tại sao lại chia tay sau tất cả những gì đã có, để bây giờ Thụy khó nhọc mà quên đến thế này? Gặp nhau ư? Biết Thụy có giữ nổi lòng mình bình yên để quay về hiện tại. Hơn mười năm từ ngày chia tay Thụy chưa một lần dám quay lại Nha Trang. Những thứ đã ngủ yên giờ lại cồn cào trỗi dậy. Sao lại xuất hiện lúc này hả Lãm?
* * *
Thụy lưỡng lự mấy lần: “Hay là em cáo ốm không đi Nha Trang dự hội thảo anh nhỉ? Cũng chả ảnh hưởng gì cả, mà em cũng không muốn đi.” Không muốn đi? Thụy biết mình đang dối và cũng rất mong Đông giữ cô lại để tránh khó nghĩ… “Ơ hay! Bé con ở nhà với anh. Bà xã cứ đi thoải mái, mà cũng chỉ ba, bốn ngày chứ mấy. Lâu lắm rồi em chẳng về thăm lại giảng đường xưa còn gì. Nha Trang giờ tuyệt lắm!”.
Đông tiễn Thụy ra ga, dành hết mấy túi đồ lỉnh khỉnh, chẳng cho cô mang xách gì. “Tới Nha Trang em nhớ gọi Yến ra đón, xách hộ vali nhé! Lơ ngơ lỡ có việc gì…” “Em có phải trẻ con đâu ông xã?” “Nhưng bà xã chưa bao giờ đi xa một mình.”

Đông vẫn luôn chu đáo như thế. Có lẽ tại cái tính lãng đãng hay quên, đụng đâu bỏ đấy, riết rồi chồng cũng chỉ biết cười trừ và lo hộ thành quen. Tàu chạy được vài tiếng, Đông lại nhắn tin: “Tới đâu rồi bà xã? Có mệt lắm không? Đừng bỏ quên túi xách trên tàu rồi bắt anh đón xe vào đó tìm cho em nghen…hehe…Nhớ bà xã nhiều!” Thụy cười, định nhắn đùa vài câu trêu chồng nhưng không vượt qua nổi cơn ngầy ngật, choáng váng khi tàu thay đổi tốc độ. Cảm giác buồn nôn ập vào khắp từng tế bào, ngực tức, đầu óc nặng nề, cuốn họng cứ chờn chợn… Điện thoại lại rung. “Thụy đang trên đường vào Nha Trang?” Lãm, cứ thế này sao Thụy bình tâm? “Em đi công tác, chỉ vài ngày”…
* * *
Con bạn thân càu nhàu: “Lâu ngày mày vô đây, sao không ở nhà tao, ôm nhau hàn huyên cho đã, lại ở với đoàn làm gì?” “Thôi, ở khách sạn cũng được, hai ngày dự Hội thảo mày khỏi đưa đón mất công. Tối đến khách sạn, đi uống café với tao là được rồi.” “Ừ, còn ngày Chủ Nhật, tao chở mầy về nhà, tụi mình sang Vinpearl một chuyến. Tuyệt lắm! Ở lại thêm vài ngày nhé!” Yến chở Thụy về khách sạn, quay lưng, rồi lại ngập ngừng: “Anh Lãm về nước, mày biết chưa?” “Vậy số điện thoại của tao, anh ấy hỏi mày?” “Ừ! Tao xin lỗi, nhưng anh Lãm tha thiết quá, với lại lâu quá rồi còn gì… Mà, anh ấy sẽ bay ra đây chiều thứ bảy để được gặp mày đấy…Ảnh bảo tao giữ kín việc này nhưng tao không thể… Hay là gặp một lần, xem nhau như bạn bè lâu ngày cũng được…” Gặp lại Lãm ở chính nơi này ư? Thụy chưa chuẩn bị tinh thần cho việc ấy? Xem nhau như một người bạn cũ, được không?…
* * *
Hai ngày dự Hội thảo, lòng Thụy rối bời… Cũng may người ta mãi hô hào cho những con số, những nghị quyết chán ngắt, hội trường lại đông, chẳng ai rảnh rang chú ý đến chị. Thụy xé vụn một nắm giấy: gặp – không gặp – gặp – không gặp… trò chơi mà ngày xưa mỗi lần hai người giận nhau Thụy đều cần đến… Cũng chẳng giúp Thụy có được quyết định nào… Thụy biết mình đang nhớ, nhớ da diết những ngày xưa. Thụy biết mình thèm và cả khát khao những đồng cảm, những sẻ chia từ Lãm mà chồng chị không có được. Thụy biết cả hai sẽ chẳng giữ nổi những nhung nhớ, sẽ đổ ập vào lòng nhau. Thụy biết mình sẽ lại rũ người trong đam mê bỡi sự mãnh liệt từ Lãm… Và Thụy biết mình đang chờ, đang đếm từng giây để được gặp lại…
Hơn 4 giờ. Thụy trốn khỏi Hội thảo. Giờ này người ta đang lo cho những Tóm lại, những Tổng kết và chuẩn bị liên hoan chia tay… Thụy đi bộ men theo bờ biển…
Nha Trang chiều lãng đãng mây. Mây sà trên mặt nước. Mây vắt qua những nhấp nhô của núi đồi. Mây bồng bềnh, lơ lũng tạo thành một dãi trắng đầy những hình hài khó hiểu. Mây mông lung. Mây rối bời… Thụy xách dép, đi chân trần trên cát…

Trời bắt đầu vần vũ. Mây gọi mưa về. Mưa như trút nước. Mưa hối hả. Mưa mù trời mù đất. Biển đã vắng tanh. Vài người đi cạy hàu vội vàng chạy tránh mưa ngoái lại nhìn Thụy lạ lẫm. Có lẽ họ nghĩ Thụy không bình thường. Mà không bình thường thật! Thụy vẫn đi dưới mưa. Chậm rãi, lững thững. Mưa quất hối hả lên mặt rát buốt. Cái lạnh thấu da thấu thịt làm Thụy nhớ tới cái lần cùng con bé dự lễ 20/10 ở cơ quan, lúc ra về mưa cũng như trút nước thế này. Vừa mưa vừa gió. Gió đập tơi tả. Gió làm ngả ngiêng cây. Gió làm Thụy không dám lên xe chở con về. Đông đang bệnh nằm nhà… Không có con bé chắc Thụy đã khóc vì sợ, vì đơn độc… Giữa lúc ấy thì Đông đến, ướt sũng. Lo lắng. Xót xa. Hai mẹ con chạy bổ vào lòng anh mà khóc ngon lành. “Anh đang bệnh, đội mưa đến đây làm gì?” “Mưa gió thế này, em đi xe yếu, sợ hai mẹ con không về được. Em lại chẳng mang theo áo mưa.” Ngồi sau xe mà thương Đông vô hạn…
Mưa vẫn càng lúc càng to. Cũng một đêm, trời vừa mưa vừa bão. Gió giật kinh hoàng. Ngôi nhà cũ mua lại của hai vợ chồng vặn mình răn rắt, cứ như là đổ ập đến nơi. Nhà không có trần, mưa ré ngói, rơi ngay lên mặt hai mẹ con. Con bé thức giấc, còn ngộ nghĩnh: “Bão to quá, em Mưa sợ, chui vào nằm trên mặt con để trú ba mẹ nhỉ?” Thụy ứa nước mắt thương con… Đông hì hụi dậy, trải chiếu dưới gầm chiếc bàn gỗ rất to, chắc chắn, bắt hai mẹ con nằm đó cho đến sáng, còn anh thì thức canh… Lẽ nào Thụy quên hết? Lẽ nào không nuối tiếc?

Mưa vẫn chưa ngừng. Mưa như gột rửa.
Thụy nhớ con bé. Nhớ ngôi nhà bình yên bao năm. Nhớ cái góc phòng ấm áp bé tí Đông tỉ mẩn trang trí thật xinh và biệt lập để Thụy có không gian ngồi đọc và viết linh tinh. Thụy nhớ Đông và cái gãi đầu xuề xòa mỗi lần Thụy bực bội… Cuộc gặp gỡ tí nữa đây có thể Đông không biết, bé con của chị cũng không biết nhưng lòng Thụy liệu rằng có tự thứ tha? Nhìn nụ cười của con bé, Thụy có còn thấy xứng đáng?
Thụy rảo bước xuống mép nước. Mưa thế này mà nước biển lại ấm. Chị từ từ gỡ Sim điện thoại quẳng thật xa. Không còn ai trên biển đọc những dòng Thụy nguệch ngoạc trên cát: “Cũng may em chưa ngoại tình!” Cả Thụy cũng không kịp đọc lại. Mưa và những con sóng nhanh chóng xóa sạch. Cuốn trôi cả những xao lòng của Thụy chiều nay…

Lưu Thị Mười

40 BÌNH LUẬN

  1. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Xin chào một cây bút mới đến với trang nhà.
    Một truyện hoàn hảo, cấu trúc hợp lý, phân tích nội tâm đúng, nhưng chi tiết chưa thật đặc sắc, ngoài một từ đặc trưng Bình Định: “mưa ré ngói”.
    Chúc tác giả an vui.

    • truyện ngắn: Cũng May Em CHưa Ngoại Tình
      Cảm ơn đã đọc và chia sẻ ạ!(Cũng chưa biết phải xưng hô thế nào với LV,nên có “thất lễ” M xin lỗi nhé!) CÓ lẽ chi tiết chưa “đắt” thật và truyện còn “lành” quá nhưng cũng hợp logic và hợp thuần phong mỹ tục của người PN “lành” như M phải không ạ?hihi

    • truyện ngắn: Cũng May Em CHưa Ngoại Tình
      Dạ, cảm ơn LV vì đã đọc và chia sẻ.
      Chi tiết chưa thật sự “đắt” nhưng cũng logic với thuần phong, mỹ tục phải không ạ?
      Chúc LV thật nhiều niềm vui.

  2. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Khá lâu tôi mới đọc được một cây bút nữ viết truyện ngắn người Bình Định,thế hệ sau Nguyễn Mỹ Nữ.
    Đề tài không mới, nhưng tác giả xây dựng truyện khá chặt chẽ, không có chi tiết thừa.Văn phong chững chạc, không thấy dấu vết của những truyện viết trong lứa tuổi học trò.
    ‘buồn đến dại người’,’Mây gọi mưa về’,’mưa ré ngói’… là cách nhìn lạ,gây ấn tượng.
    Tôi nghĩ, Lưu Thị Mười là một cây bút văn xuôi có thể đi xa, nếu tác giả tự tin ở tài năng của mình, viết theo cái tạng bề ngoài thấy lành nhưng ẩn chứa sự dữ dội bên trong.

    • Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
      Dạ, rất cảm ơn chú đã đọc và có lời khen ngợi. Lâu lắm rồi M mới cầm bút lại.Được nhiều người chia sẻ thế này chắc sẽ nổ lực hơn nhiều đấy ạ!Hy vọng còn được nhận những góp ý của chú ạ!

  3. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Chào Lưu thị Mười đến với trang nhà. Truyện ngắn chào sân của bạn hay, súc tích. Bạn diễn tả rất tốt tâm trạng của người .. suýt ngoại tình và “cũng may, em chưa ngoại tình”. Sự cám dỗ của tình yêu đắm say một thời thường là rất nguy hiểm, nhất là đối với người đã “rất nhiều đêm, trằn trọc không ngủ được, Thụy nghĩ về cuộc sống và tự hỏi mình có hạnh phúc?”
    Thế nhưng hình ảnh đứa con thơ và người chồng dù “không đồng cảm và sẻ chia” như người yêu cũ nhưng chân chất, yêu thương vợ con đã hiện ra rõ rệt làm xóa đi suy nghĩ “có thể ngoại tình”.
    Tôi tự hỏi, trong trường hợp cũng không hạnh phúc và hình ảnh người chồng không phải là anh Đông mà .. tệ, khá tệ, hoặc rất tệ … thì sao nhỉ? Thụy có .. ngoại tình không?
    Đây chỉ là một cảnh đời, đâu phải ai cũng sáng suốt kịp thời như Thụy! Cảm ơn Mười đã nói hộ cho một số bạn nữ trong cùng hoàn cảnh và tâm trạng như Thụy. Mong đọc được những bài viết khác của bạn.

    • CŨNG MAY…
      Cảm ơn chị cũng đã nói hộ điều M định nói. M cũng thương cô Thụy và không biết những lần sau gặp lại cô ấy có …giữ nổi mình….Hihi

  4. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Lâu lắm mới đọc một truyện ngắn hay.

    Không thấy tác giả viết rõ lí do tại sao Thụy và Lãm chia tay, chắc là không muốn [i]phải/cần [/i]dùng đó như một lí do để cho Thụy hoặc ngoại tình hoặc không.

    Nỗi lòng các cô thì chỉ có trời biết. Nhưng cái cảnh gặp lại cố nhân – thấy già nua tuổi tác, râu ria xườm xòam vân vân… – và vỡ mộng thì cũng thường thấy 😆

    5LĐ

    • CŨNG MAY…
      (Ôi!Nhìn thấy Nick Năm Lựu Đạn của chú M hoảng bỏ chạy nãy giờ đấy ạ!Hihi!)
      Cảm ơn chú thật nhiều vì đã có lời khen. M sẽ xem đó như một nguồn lực để tiếp tục cầm bút đấy ạ! Vẫn sẽ cùng đồng hành ở những truyện mới của M chú nhé!
      CÒn lý do chia tay của T và L…có lẽ mỗi người tự tìm qua cuộc sống của mình sẽ hay hơn đấy ạ!
      Chúc chú vui nhiều!

      • RE: CŨNG MAY…
        Cô Mười khỏi lo, có 5 trái lựu đạn nhưng chưa khi nào phải thảy hết 5 trái một lần 😆

        [i]”như mọi thứ trên cuộc đời này, cần có thời điểm của nó để xuất hiện, nếu qua khỏi ngưỡng đó, mọi thứ đều trở thành quá khứ, không nên quay lại tiếc nuối làm gì.”[/i]

        Trích từ [url]http://nguyenthao.net/index.php/gioi-thieu-a-phe-binh/157-nguyen-thao-ngoi-sao-an-minh[/url]

        5LĐ

        • RE: RE: CŨNG MAY…
          Chú ơi! Yếu bóng vía như M thì …một trái cũng …
          Mỗi lần nói chuyện với M, làm ơn quẳng hết ở nhà chú nhé!
          Cảm ơn chú thật nhiều!

  5. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Theo mình thì văn phong Lưu Thị Mười không “lành” đâu! Có phần bạo và mạnh mẽ nữa là khác. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến một bài viết hay, vững và giàu xúc cảm!
    Đối với người nữ ngoại tình tư tưởng cũng đáng sợ lắm rồi. Mình nghĩ: Đón nhận và sống yên ổn trong tổ ấm hạnh phúc đang có thật là điều khôn ngoan và nên làm nhất của mọi phụ nữ. Chôn chặt và quên đi những gì đã qua…mặc dù có thể dĩ vãng xưa rất đẹp nhưng dẫu sao nó cũng đã thuộc về cái chết. Biết đâu đấy nếu Thụy kết hôn với Lãm cô chưa chắc đã hạnh phúc như sống với Đông. Thật như ai đó đã nói: người ta luôn hờ hững với con chim ở gần và cứ mãi nuối tiếc con chim đã bay đi.
    Bài viết lãng mạn cực kỳ nhưng kết thúc có hậu. Mình thích vậy. Cảm ơn Lưu Thị Mười. Cảm ơn TVD đã giới thiệu một cây bút lạ, hay.

    • CŨNG MAY…
      Và …cũng phải cảm ơn chị về những nhận xét rất …phụ nữ chứ ạ!
      Dạ, có lẽ “tình chỉ đẹp khi…” , chị nhỉ?

  6. Gửi LT Mười
    Chào bạn ! Chúc mừng bạn đến với trang nhà bằng bài viết hay , sắp xếp mạch lạc , văn phong vững vàng , đề tài cũ nhưng dẫn dắt người đọc khá tốt . NĐH chỉ hơi tiếc là quan điểm của người viết về đề tài khá ” phổ biến” này lại chưa sâu lắm :
    Sau những :
    “Thụy đã có một gia đình riêng và Lãm cũng thế…”
    “Nhớ đến cồn cào”
    “anh đang khao khát có được em. Thật đàn bà, thật mạnh mẽ và cũng thật nồng nàn.”
    “Thụy cũng đang rệu rã cả người. Cũng khát khao…”
    “Nhớ hơi thở ấm nóng Lãm phả lên môi, lên mắt. Nhớ những cái ghì xiết rạo rực như muốn nuốt chửng mỗi bận hai đứa gặp nhau “
    “Hơn mười năm trời Thụy thèm một lần được gặp nhau để lao vào lòng Lãm”v/v…
    Nghĩa là hơn mười năm chỉ còn một ” thủ tục cuối cùng” là xong ! Thiếu “thủ tục” này vẫn được coi như là không có gì !nên mới có : “Cũng may em chưa ngoại tình!” Đơn giản vậy sao LT Mười ?
    Cám ơn bạn về bài viết ,rất mong được đọc những bài viết khác của bạn trên trang nhà . Chúc bạn vui và viết nhiều .

    • Gửi “chú” NĐ!
      (M chưa biết ai hết nên xưng hô thế này cho ổn nhé!)
      Cảm ơn chú đã dành t.gian sẻ chia.
      Dạ, đon giản hay phức tạp là …bỡi lòng người và cách nhìn nhận vấn đề chứ ạ!
      CÒn với Thụy(không phải với M đâu nhé) thì vượt qua … đã chẳng đơn giản tẹo nào…hihi
      Hy vọng chú tiếp tục sẻ chia những bài viết khác của M.
      CHúc chú vui và…đọc của M nhiều!(hihi)

      • Gửi LT Mười
        Cám ơn LTM đã trả lời .NĐH xin nói rõ thêm một chút : Bài viết của bạn diễn tả tâm trạng và cảm xúc của nhân vật rất hay ,rất thực và chính cái hay cái thực đó đã làm cho người đọc thấy Thụy của bạn đã ngoại tình từ lâu rồi , chỉ còn chưa làm “bẩn” tấm thân thôi !Còn nếu suy nghĩ đơn giản theo công thức : “ngoại tình = làm tình !” , thì anh chàng Lãm sau hơn 10 năm quên bỏ vợ con để theo dụ dỗ , rũ rê , níu kéo người tình cũ ( đã có chồng ! ) bằng mọi cách :
        ” anh đang khao khát có được em. Thật đàn bà, thật mạnh mẽ và cũng thật nồng nàn…” và :Ngày xưa nhiều lần phải ghì mình lại vì muốn gìn giữ cho em, bây giờ lại hối tiếc.
        Bằng mọi thủ đoạn tìm kiếm , hẹn hò để làm ” chuyện đó ” ! Nhưng chẳng may không làm được ( vì nàng không tới )vẫn có thể tự hào về sự trong sạch của mình với vợ con mà kêu lên ” Cũng may tôi chưa ngoại tình” . Được không LTM ? Chúc bạn vui và viết nhiều nhe.Thân.

  7. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Truyện hay , tác giả đã đưa ra một vấn đề tế nhị của khá nhiều phụ nữ vướng phải trong đời thường , ngoại tình trong tư tưởng . Gà Ri thích đoạn kết của truyện đã đưa Thuỵ trở lại với chính bản chất của người phụ nữ phương đông .Cám ơn tác giả Cũng May Em Chưa Ngoại Tình . Cám ơn anh Trần Viết Dũng đã giới thiệu truyện ngắn này cho trang web , cho Gà Ri được đọc 🙂 .

      • RE: CŨNG MAY…
        Úi Giời. Thụy ơi và tình ơi… :-*

        Chú chào cháu ạ!
        Những Cmts của Mẹ Thụy lễ phép quá ạ!
        Viết tiếp đi. Chúng chú đang chờ đọc đấy ạ!

        • Gửi Người Tây Sơn!
          Cháu cũng… Chào chú ạ!
          Vậy…”Chúng chú” nhớ tiếp tục sẻ chia ở tuần sau nhé!Hehe…
          Vì là..”con nít chay” nên ráng học…bài Lễ Phép nhập môn đấy mà!hi

  8. Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Sao lại cũng may nhỉ! có lẽ cái gọi là cam chịu của luân lý á đông hiện hữu…sự tự vấn trong Thụy liên tục song hành với bao kỷ niệm đẹp của mối tình xưa! Nếu không có cơn mưa bất chợt tôi nghĩ kết chuyện còn hay hơn. Chúc mừng cô giáo trẻ có một truyện ngắn lạ mà hay.

    • RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
      Và cũng chúc mừng cô giáo ấy có thêm một đọc giả ủng hộ nhỉ?Hihi
      Cái tít “Cũng May…”thú vị chứ ạ?
      M chỉ đồng hành cùng Thụy đến lúc gặp cơn mưa, nếu không có cơn mưa ấy, chắc nhờ chú dõi xem Thụy đi đâu chú nhé?hehe
      Cảm ơn chú nhiều!

  9. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    DT đồng ý với lời bàn của anh NĐ Hải. Thụy đã “ngoại tình từ lâu rồi và chỉ chưa làm bẩn tấm thân” thôi. Theo bạn, “ngoại tình tư tưởng” hay “đồng sàng dị mộng” có là ngoại tình? “Thụy biết mình đang nhớ, nhớ da diết những ngày xưa. Thụy biết mình thèm và cả khát khao những đồng cảm, những sẻ chia từ Lãm mà chồng chị không có được. Thụy biết cả hai sẽ chẳng giữ nổi những nhung nhớ, sẽ đổ ập vào lòng nhau. Thụy biết mình sẽ lại rũ người trong đam mê bỡi sự mãnh liệt từ Lãm… Và Thụy biết mình đang chờ, đang đếm từng giây để được gặp lại…”
    Hành động của Thụy “từ từ gỡ Sim điện thoại quẳng thật xa” Rồi “những dòng Thụy nguệch ngoạc trên cát: “Cũng may em chưa ngoại tình!” như một sự biện minh cho tội lỗi có thể xảy ra, và khi “những con sóng nhanh chóng xóa sạch”.. Mình không tin là sóng đã có thể “Cuốn trôi cả những xao lòng của Thụy chiều nay”… Hoặc chỉ có thể chiều nay mà thôi, còn một chiều nào đó?
    Đông ơi, thật nguy hiểm cho anh rồi! cái Sim điện thoại bị gỡ bỏ đó không phải là chi tiết cuối cùng trong cuộc tình cũ của vợ anh! 😉

  10. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Nghe nói LTM có truyện Người Đàn Khóc cũng rất hay.Mong được đọc nhé!
    Về truyện CMECNT, tác giả viết rất thật về nhân vật nữ, tâm lý nhân vật thay đổi, biến động theo ý nghĩ, ngoại cảnh, đi đến hành động cuối cùng là ‘chưa ngoại tình’.Ngay cả chúng ta, có thể hôm nay thế này, mai còn chưa biết thế nào, huống chi là ngày mai của Thụy.
    Ví dụ, một người có ý định sát nhân, cuối cùng họ bỏ ý định ấy, không giết người, chúng ta không thể kết án được.Thụy cũng vậy.

    • RE: RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
      Chà, M còn chưa biết chú là ai, sao hiểu rõ M có “Người Đàn Bà Khóc” nhỉ? Chú hay thật! Truyện đó là sản phẩm “đầu tay” sau 15 năm quay lại văn đàn của M đấy chú ạ(và cũng được đăng trên VN Quân Đội đầu tháng 12 vừa rồi. Cảm ơn chú đã luôn đồng hành.

  11. Gửi chú NĐH, chị NDT và…!
    Mọi người hiểu Thụy còn hơn cả …Mẹ Thụy nữa.Hihi! M tệ thật! Chà, biết làm thế nào nhỉ?

  12. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Giá trị văn chương thì đã có anh TVD “bảo kê”, còn mọi người bàn tán là để thấy trong trong đời thường trong trường hợp như vậy thì nên có quan điểm dứt khoát như thế nào … hehe … mà mới đọc lại “Cũng May Em Chưa Ngoại Tình” thì thấy cô Thụy không có chút gì giống mình hết thì bàn tán cái gì đây …

    – Rất nhiều đêm ở bên này, anh một mình, một café, trằn trọc đến sáng vì nhớ em. Có lẽ quyết định chia tay là ngu xuẩn nhất trong cuộc đời. Trời đang trừng phạt anh!
    Nói thế làm gì! Từ ngày chia tay đến giờ, Thụy chưa hề giận hay oán trách Lãm, mà chỉ buồn, buồn đến dại người…

    => cô Thụy bẩm sinh hiền lành được thương thì nhờ, bị bỏ thì chịu …

    – Như lúc này đây, anh đang khao khát có được em. Thật đàn bà, thật mạnh mẽ và cũng thật nồng nàn. Ngày xưa nhiều lần phải ghì mình lại vì muốn gìn giữ cho em, bây giờ lại hối tiếc… Anh tồi tệ quá phải không?
    Thụy cũng đang rệu rã cả người. Cũng khát khao…
    – Đừng nói đến điều đó nữa Lãm. Em cũng sợ không giữ nổi mình nếu gặp nhau… Vì thế đừng bao giờ ta cho nhau cơ hội. Để không ai vì mình phải chịu tổn thương…
    Nhìn chồng vẫn đang say sưa ngáy bên cạnh, gương mặt hiền lành…, trong giấc ngủ cũng quàng tay tìm vợ. Thụy thấy mình khốn nạn…
    – Chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa thì hơn. Hãy sống thật hạnh phúc, Lãm nhé!

    => Đọc thì như là cô Thụy nhìn chồng thương chồng nhưng cũng có thể trong “tâm thức” cô “nhìn đời sống bình yên” mà chồng cô đã mang lại để cân nhắc …

    Không có con bé chắc Thụy đã khóc vì sợ, vì đơn độc…

    => Căn bản của cô Thụy là nghĩ tới mình trước …

  13. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Thường khi người đàn bà có con thì vì con cho nên rất dễ có thái độ dứt khoát … Lãm chia tay với cô ta thì sự đánh giá của anh về cô là cô không đáng cho anh chọn … còn nếu Lãm chia tay cô Thụy là vì muốn cô có cơ hội tốt hơn rồi sau đó lại “xần lân” (sorry hà không phải là người văn chương!) trở lại thì anh ta không phải là người biết tự trọng … một đứa con theo bản năng thì khi nào nó cũng chỉ muốn cha sinh mẹ đẻ của nó mà thôi, mà khả năng cảm nhận của con nít cũng rất lạ kỳ … sợ nhất là khi con đau ốm lúc còn rất nhỏ vì nó chưa biết nói rõ ràng những bất ổn trong cơ thể, thấy nó khó thở thì bế nó ngồi trong lòng vuốt lưng cho nó, dĩ nhiên là không nói năng vì mình cũng đang quá lo lắng, tự dưng một hồi nó ngó mình rồi nói: không sao đâu! … nghe mà lạnh người vì những câu nói như vậy là ở những người lớn tuổi đã từng chăm lo săn sóc người khác nên khi mình chăm lo săn sóc cho họ thì họ biết sự lo lắng của mình cho nên mới trấn an … còn một đứa nhỏ chưa tới 2 tuổi mà cũng biết trấn an người săn sóc nó thì … haiz … người Mỹ cũng có những cuộc nghiên cứu cho thấy 3 năm đầu tiên của một đứa nhỏ chứa đựng rất nhiều khả năng sẽ trở thành tài năng nếu cha mẹ có thì giờ chia sẻ với con cái lúc đó … thường thì cha mẹ phải làm lụng để nuôi con, dành dụm mua nhà cho con có chỗ ở yên ổn, dành dụm cho con ăn học sau này, hoặc nếu có người cha lo hết như Đông thì người mẹ Thụy có thì giờ vui vì được người tình cũ tiếc nuối sau khi bỏ mình … hậu quả là những năm đầu quý giá của một đứa nhỏ thường bị bỏ qua … có con thì khi nào cũng muốn lăn mình che chở cho nó, chuẩn bị và chia sẻ với nó để cho nó không bao giờ phải buồn tiếc cái ngày mà nó sinh ra …

    (… nhiều chiện quá cho nên phải post 2 khúc … sorry nhen bòn ca …)

  14. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Sorry tác giả LTM khi chị Tâm gửi lời bàn vào đây mà hoan nghênh ý kiến chị Diệp Hà! Coi như một chia xẻ với các bạn nữ thôi. Diệp Hà đã viết như chị nghĩ vậy! Hạp ý nhất là về vụ đứa con nó nói “Không sao đâu” để trấn an mẹ. Con trai mình cũng vậy đó Diệp Hà ơi. Mới 2 tuổi, thấy cha mẹ có chuyện gây gỗ chút đỉnh, sao nó chỉ nhìn mà “biết” hết. Qua một đêm thức dậy tưởng nó quên rồi, cho nó ăn để còn đem về ngoại gửi rồi mình đi làm. Nó cứ ngồi im lặng ngậm trong miệng không nuốt, thúc hối nó ăn lẹ lên thì bỗng dưng nó hỏi mình, rất xa xăm: “Mẹ .. có thương bố không?” Trời đất ơi, mình nghe mà .. ớn xương sống. Nó bắt mình phải trả lời! Mình né bằng cách nói: “Sao lại hỏi mẹ như vậy, còn con thế nào, có thương bố không”? Nó lắc đầu! … Hỏi vì sao, nó bảo “Vì bố .. gây với mẹ”! Mình nghe đứa con nói chưa sỏi mà có ý nghĩ như vậy muốn chảy nước mắt và không bao giờ có thể quên được. Mình tự hỏi có phải con từ mình mà có, lại được ấp ủ quá lâu trong lòng mẹ nên đã chia xẻ mọi điều cùng mẹ từ trong bụng? Các bạn nữ xem có phải khi mang thai mà lỡ các bạn buồn, khóc, bé có .. xúc động theo không?
    Bởi vậy, làm cái gì chuyện gì cũng nghĩ đến con trước .. ông chồng là vậy đó 🙁

  15. RE: Cũng May Em Chưa Ngoại Tình
    Mười mến,
    Các nhà văn nữ phương Đông giờ đã mạnh dạn bày tỏ khát vọng bản năng vốn có nhưng bị trói buột bỡi lễ giáo phong kiến bao đời của người phụ nữ. Những xung đột nội tâm của Thụy rất đời thường. Lý lẽ của con tim cuốn cô về phía Lãm nhưng một chút lý trí còn lại đã đủ mạnh để giúp cô từ bỏ “những ảo vọng về cuộc tình dang dở vẫn còn làm Thụy nhói đau”. Thông cảm với những gì diễn ra giữa Lãm và Thụy nhưng 50% phần “truyền thống” trong mình đã thật sự nhẹ nhõm khi những gì có thể xảy ra đã không xảy ra. Cũng may Thụy chưa ngoại tình còn bỡi Đông, người “thứ ba” rất đàn ông, trong sáng, bao dung.Cảm ơn M đã cho đọc một câu chuyện không mới nhưng hấp dẫn và… lành.

  16. Gởi Lưu Thị Mười
    Có những cuộc đời phẳng lặng, bình yên và trong suốt chặng đường tình cảm của đời người con tim luôn đồng hành với lý trí – đó là nét đẹp của lứa đôi mà mình luôn chiêm ngưỡng
    Nhưng cũng không ít những cuộc đời nhiều sóng gió, có trăn trở dằn vặt , có đớn đau mất mác và cuối cùng vượt qua như Thụy trong câu chuyện, thú thật mình thấy ngưỡng phục hơn. Phân tích tâm lý nhân vật thì các anh chi và các bạn đã phân tích hay quá rồi, nên mình không nói thêm nữa, mình chỉ cảm thấy rằng với những xung đột nội tâm mà Thụy đã trải qua thì sim card và số điện thoại của Lãm nếu vẫn còn trong chiếc đìện thoại của Thụy thì cũng sẽ chỉ là một dữ kiên vô tri không còn tác dụng gì nữa
    Cảm ơn Mười đã cho đọc một câu chuyện rất thực và lôi cuốn.
    Thân chúc một mùa Giáng sinh êm đềm, yên vui
    Dao

    • Gửi chị P.N.Dao
      Cảm ơn chị vể những sẻ chia và…tất cả!
      Đón Giáng sinh thật ý nghĩa và trọn vẹn, chị nhé!
      L.T.M

  17. GỬI LƯU THỊ MƯỜI
    Một chuyện tình quá ư dễ thương bằng ngòi bút nữ có sức cuốn hút người đọc.Cũng may
    em chưa ngoại tình thực tế nhưng đã ngoại tình tư tưởng rồi đó Mười ạ.Nhưng không sao
    bởi còn biết “thắng phanh” kịp thời.Chúc O
    vui và bút lực thật dồi dào.

    • Gửi chú T.D.Lữ!
      Chà! Sao chú ấy lại chúc mình 0 vui nhỉ?(hihi) Thôi, con tự thêm số 1 vào trước số 0 vậy!
      Thanks chú nhiều!

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng tác Giả