Blog của cựu học sinh trường Nữ Trung Học Qui Nhơn

Con Vẹt Tập Nói

Bà Kim vừa có tài nuôi chim muông, vừa có tài làm thơ. Những bài thơ của bà thường là những vần điệu uyển chuyển theo đúng niêm luật, nói về cuộc sống đài các ngày xưa của các cô thiếu nữ nhà giàu mơ mộng những mối tình lãng mạn. Tôi không có hứng thú gì khi đọc loại thơ bằng bằng trắc trắc mà người viết phải gò lưng chọn lựa từng chữ, phải đối chan chát từng ý, từng câu.Hình như loại thơ này chỉ thích hợp với người cao tuổi, một thú chơi chữ nghĩa như người ta chơi cây cảnh.

Nhưng vì là chỗ quen biết, với lại nể tài nuôi chim của bà Kim, nên mỗi lần đến chơi, khi bà trịnh trọng đưa cho tôi đọc một bài thơ mới làm, tôi cũng rất trịnh trọng gật gật đầu với nụ cười xã giao cho phải phép.Mỗi lần như thế, đợi tôi đọc xong, bà Kim thường hỏi:
– Bài thơ được không?
– Dạ, được.
Sau đó, tôi nói lãng sang chuyện khác, hỏi bà làm sao để huấn luyện con vẹt nói nhiều thứ tiếng: Việt Nam, Anh, Pháp, Nhật…như bà đã từng làm.

Với những người sống bằng nghề nuôi chim muông, có lẽ việc huấn luyện phải có nhiều kinh nghiệm và bí quyết, nhưng họ ít khi nào nói cho người ngoài nghe, nên bà Kim chỉ nói gọn lỏn:
– Kiên nhẫn vẫn là tất cả.
Tôi hỏi bà:
– Cô có thể nói rõ hơn một chút không? Cháu rất thích nuôi những con vẹt biết nói.Mua thì đắt quá!
Bà Kim nhìn tôi, mỉm cười:
– Ông bà thường nói “Dục tốc bất đạt”, nên làm việc gì cũng cần có sự kiên nhẫn, cháu ạ! Phải dạy nó từ từ, theo kiểu Paplov dạy chó, mỗi khi cho chó ăn thì gõ một tiếng kẻng, đến giờ ăn, chỉ gõ một tiếng kẻng mà không cho ăn thì con chó vẫn chảy nước miếng…
Tôi cướp lời bà:
– Đó là phương pháp phản xạ có điều kiện
– Đúng đó! Con vật cũng như con người, luôn luôn phản xạ có điều kiện.
Bà Kim đứng lên, chỉ tay ra sau vườn, chỗ bà dành để nuôi chim:
– Tôi có một con két con, đã đến tuổi tập nói, để tôi biếu cháu, cháu về thử dạy nó xem sao! À, cháu còn tuổi trẻ mà đã thích thơ Đường luật của tôi thì khá lắm đa!

Tôi sống một mình nên cần nuôi con vật gì đó để làm bạn.Chó thì hơi bất tiện, vì nếu tôi có xa nhà vài ngày, không ai cho nó ăn.Vả lại, chó hay bị bắt trộm.Món thịt cầy bây giờ đang là một món được dân nhậu ưa thích.Riêng tôi, tôi không ăn được thịt cầy.Cứ nghĩ một con vật dễ thương, trung thành với mình mà đập đầu nó, mổ thịt ra ăn thì nuốt không vô. Còn mèo là chúa quấy rầy, vì cái thói đỏng đảnh quanh quẩn bên chân chủ nó.Đến mùa động dục, tiếng kêu của nó trên mái tôn không làm ai ngủ được.Nên tôi chọn con vẹt.Một loại chim có hình vóc nhỏ nhắn dễ thương, bộ lông màu xanh lá cây, ức màu xanh lam, chiếc mỏ đỏ cong quặp lại bám vào cành cây để leo trèo.Và đặc biệt, nếu chịu khó kiên nhẫn luyện tập, nó sẽ biết nói tiếng người.

Tôi rất thú vị khi một hôm đến nhà một ông lớn trên tỉnh, nghe một con vẹt Brazil cất tiếng nói khàn khàn:” Chào đồng chí! Có khách! Có khách!”.Khi người chủ ra nói:” Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!” thì nó im bặt.Một con vẹt như thế, kể cả công huấn luyện cho nó nói, không dưới một ngàn đô.Người ta định giá cao thấp cho một con vẹt ở chỗ nó nói được nhiều thứ tiếng nước ngoài, nhiều loại câu khác nhau và bộ lông phải có nhiều màu sắc.

Có lẽ bà Kim nói đúng, nghề dạy vẹt nói tiếng người phải bắt đầu từ lòng kiên nhẫn.
Chỉ sợ tôi không có đủ thời gian ở nhà để làm việc này.Vì tôi còn phải đi làm để mưu sinh.Thôi thì, bước đầu cũng phải bỏ công sức ra đã, được đến đâu hay đến đó.

Mọi con vẹt khi có người lạ đến nhà đều nói:”Có khách! Có khách!”, nên tôi nghĩ đây là hai từ đầu tiên cần dạy cho nó, mỗi khi cho ăn.Vẹt thích ăn ngô, chuối, đặc biệt là ớt, loại ớt đỏ to trái. Người ta nói cho vẹt ăn ớt nhiều sẽ mau biết nói, nên mỗi lần đút một trái ớt to bằng ngón tay cái vào lồng cho nó ăn, tôi thường nói “có khách”, áp dụng phương pháp phản xạ có điều kiện của Paplov.Nhưng suốt một tuần kiên nhẫn tập luyện vào buổi sáng trước khi đi làm mà vẫn chưa nghe con vẹt mở miệng nói tiếng nào, khiến tôi bực dọc chửi thề lầm bầm trong miệng.

Sang tuần thứ hai, khi tôi đút trái ớt vào, quay đi một lát để chuẩn bị dắt xe đi làm, thì tôi nghe một tiếng nói khàn khàn trong hư không:” Đ… má mầy!”.
Tôi quay lại nhìn con vẹt.Nó nghiêng đầu tỉnh bơ nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe không nháy.Tôi mừng rỡ, nghĩ thầm:” Thành công rồi!”.
Nhưng suốt hai tuần sau đó, con vẹt vẫn không thốt lên được lời nào.Tôi cảm thấy mệt mỏi khi muốn dạy con vẹt nói tiếng người.

Vì công việc trang trí nội thất theo phong thủy, tôi thỉnh thoảng phải đi xa, do những hợp đồng của công ty kiến trúc điều phối.Kỳ này tôi sẽ đi một tuần lễ về tỉnh X.Thoạt đầu, tôi định gửi con vẹt đến nhờ bà Kim chăm sóc, nhưng nghĩ lại bà đang rất bận chuẩn bị cho cuộc triển lãm Chim- Hoa- Cá- Cảnh của tỉnh sắp tới, vả lại bà đã biếu không cho tôi con vẹt khi tôi biết cách đọc thơ bà bằng cách gật đầu, nên tôi không muốn làm phiền bà thêm.Điều gì cũng có cái ngưỡng của nó.Nếu vượt qua cái ngưỡng cần thiết, mọi việc sẽ khác.

Suy đi tính lại, có lẽ tôi nên gửi con vẹt cho một cô bạn gái.Ngoài hai mươi tuổi, chưa lập gia đình, vì cần một người đàn ông “cao hơn mình một cái đầu”, thích âm nhạc và ca hát, làm nghề tự do vì cha mẹ giàu có, thường có thời gian rảnh rỗi ở nhà trồng hoa.Một người như thế cho vẹt ăn thường ngày chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi gọi cho nàng:” Em khỏe không? Nếu rảnh, sáng nay đi uống cà phê với anh. Anh sắp đi công tác xa nên cần nhờ em một chuyện.Hẹn lát nữa gặp nhau ở quán Suối Mơ nhé!”.
Tôi nghe nàng trả lời vui vẻ:”Đừng nhờ em đi cưới vợ cho anh là được.Dạ, lát nữa em sẽ đến!”

Suối Mơ là một quán cà phê thiết kế theo kiểu vườn cảnh, tận dụng nhiều loại cây rừng có hoa thơm và một dòng suối lúc nào cũng nghe tiếng rì rào chảy qua những mỏm đá.Những quán cà phê sân vườn loại này thường nằm ở vùng ngoại ô huyện lỵ, dành cho các công nhân viên chức đến nghỉ ngơi vào buổi trưa, thư giãn sau giờ làm việc, hoặc những cặp tình nhân ở xa hẹn đến, để tránh gặp người quen.

Buổi sáng quán thưa khách.Tiếng chim hót ríu rít trên cây lẫn trong tiếng suối dạt dào mang lại một buổi sáng thanh bình, thoáng mát.
Tôi đến trước, chọn một chiếc bàn bên cạnh dòng suối, chờ nàng đến.Tôi có ghé chợ mua cho nàng mấy cành hồng cánh sen loại đại đóa.Với những người yêu hoa như nàng, dù là hoa hồng, mỗi màu hoa lại mang ý nghĩa khác nhau.Hồng nhung, tình yêu đằm thắm; hồng đỏ, tình yêu say đắm; hồng vàng, tình bạn thân thương, còn hồng cánh sen là ranh giới lửng lơ giữa tình bạn và tình yêu, để nàng muốn hiểu sao thì hiểu.

Chúng tôi quen nhau đã vài tháng, nhân một lần bố nàng mời tôi đến sắp xếp lại phương vị phong thủy trong nhà.Đây là thời điểm mà những người giàu có bắt đầu chú ý tới phong thủy- một phương pháp cổ xưa để điều hòa môi trường cuộc sống, phát tài lộc.

Khi bố nàng gặp tôi, ông đã vội nói nhỏ:” Tôi chỉ có một cô con gái, mai mốt nếu nó lập gia đình thì coi như cung tử tức bằng không.Anh sắp xếp phương vị thế nào, để tôi có thêm một đứa con trai, tôi sẽ thưởng anh thật hậu”.” Bác yên tâm, cháu sẽ xem lại phương vị tử tức”.

Nhưng khi nhìn mẹ nàng, một người đàn bà nhan sắc vẫn còn lộng lẫy nhờ thường xuyên đi thẩm mỹ viện,đã hết tuổi sinh nở, tôi cảm thấy rất khó cho công việc của mình.Nếu muốn có thêm con, ông chỉ có cách là kiếm một người đàn bà khác, nhưng như thế thì gia đạo sẽ gặp nhiều xáo trộn.Còn nếu không làm theo ý ông thì không đạt yêu cầu của gia chủ.Thôi thì, tôi đành làm theo những gì mà đạo lý phong thủy đã dạy.Gia đình bình an, khỏe mạnh, công việc phát đạt…còn việc có con nữa hay không là việc riêng của ông.

– Anh đợi em có lâu không? Tính đến sớm lại bận chút việc.
Nàng xuất hiện với quần jean xanh, áo thun trắng có mang dòng chữ trước ngực “Nghèo mà ham!”, dòng chữ này có vẻ như không đụng hàng ở đây.Mái tóc nàng cắt ngắn trông trẻ trung, rất hợp với gương mặt hơi tròn tròn, bầu bĩnh, với đôi má màu trắng hồng, đôi môi mọng nước.Trông nàng như một cô sinh viên năm đầu.
– Anh cũng mới đến.Hôm nay trông em đẹp và trẻ ra.Bố mẹ em vẫn khỏe chứ? Em ngồi đi!
Nàng đưa mắt quan sát một vòng chung quanh rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
– Em dùng gì ?
– Cho em ly cà phê đá.Uống cho đầu óc khỏi mụ mị khi gặp anh.Tối qua em hơi bị mất ngủ.
Tôi vào quầy gọi cà phê cho nàng và tiện thể cầm ra bó hồng cánh sen nhờ người chủ quán ngâm nước.
Tôi đưa bó hoa tặng nàng theo phong cách của một fan tặng ca sĩ:
– Quà tặng em!
– Cảm ơn anh. Hoa đẹp quá! Buổi sáng được anh tặng hoa chắc thơm hương cả một ngày.Nhưng anh có việc gì cần nhờ em vậy?
Nàng đúng là người có đầu óc thực tế, nhận quà của ai, muốn biết người ta cần gì ở mình.

Người tiếp viên nam bưng nước ra, tôi khuấy nhẹ ly cà phê đá pha sẵn, mời nàng.
– Khoảng tháng trước, bà Kim có cho anh một con vẹt mới tập nói, nhưng ngày mai anh lại bận đi đến tỉnh X. mất một tuần để xem phong thủy cho một đại gia đang thời kỳ làm ăn lụn bại, em có thể chăm sóc dùm con vẹt khi anh vắng nhà được không ?
– Ồ, tưởng chuyện gì! Cả nhà em đều thích chim chóc.Chiều nay, anh cứ mang đến nhà em nhé!
– Để anh gói sẵn thức ăn và hướng dẫn cách dạy nó tập nói.Hai tuần trước, anh dạy nó nói được vài tiếng rồi im.Được một người đẹp như em chăm sóc, biết đâu nó sẽ sớm nói được nhiều câu.
– Câu đầu tiên em sẽ dạy nó nói bằng tiếng Anh: I love you!
Nàng nhìn tôi, mỉm cười với ánh mắt long lanh.

Một tuần,với biết bao công việc bận rộn làm tôi quên bẵng con vẹt.Vị đại gia tỉnh X. làm ăn lụn bại vì cái tội mê những cô gái trẻ.Những cuộc ăn chơi hào phóng, những món quà tặng hàng hiệu, những món tiền mừng sinh nhật, người thân đau yếu…cộng thêm sự suy thoái kinh tế chung đã làm tiền bạc, tài sản của vị đại gia này bốc hơi nhanh chóng.Nếu phong thủy là những yếu tố trợ giúp bên ngoài thì người chủ vẫn là nhân tố quyết định thành bại cho công việc làm ăn.Phong thủy không phải là cách để nằm chờ sung rụng.Có lẽ, mục đích mong muốn của phong thủy là tạo cho con người một niềm tin, qua niềm tin đó,người ta sẽ thay đổi cuộc sống theo chiều hướng tích cực.Đó
là điều cuối cùng mà vị thầy gốc Hoa dạy phong thủy đã nói với tôi trước khi làm lễ xuất sư.

Khi tôi trở về ngôi nhà mình ở, tiếng chim chóc buổi sáng trong vườn đã làm tôi nhớ đến con vẹt.Không biết nó có nói thêm được tiếng nào chưa.Với những đứa bé, từ trên một tuổi đã bắt đầu tập nói, những câu ngắn được người lớn dạy hoặc tình cờ nó nghe.Có lẽ con vẹt của tôi cũng vậy.

Tôi gọi cho nàng:
” Chiều nay anh sẽ đến nhận lại con vẹt.Nó có nói thêm được tiếng nào không?”
” Vẫn chưa, anh ạ! Anh đến gặp mẹ em để nhận.Em đi hát nên vắng nhà vài hôm”
” Cảm ơn em đã chăm sóc nó.Anh có mua quà cho em.Hẹn gặp lại!”
” À, ba em tính mua lại con vẹt của anh.Ông đang có chuyện gì đó, nên cần con vẹt”
” Thôi để khi nào gặp mình sẽ nói chuyện.Bây giờ, anh phải đến công ty.Bye em!”
” Bye anh!”

Buổi chiều, tôi đến nhà nàng, gặp người mẹ vẫn còn nét đẹp lộng lẫy dẫn tôi ra căn phòng nhà sau, bà chỉ chiếc lồng, nói:
– Hình như nó có nói câu gì đó mà tôi nghe không rõ.Con vẹt của cậu dễ thương lắm, ông nhà tôi rất thích.
– Dạ, cảm ơn bác và gia đình đã chăm sóc nó.Để cháu hỏi lại bà Kim mua cho bác trai con vẹt khác.Còn đây là con vẹt bà ấy tặng cháu.Cháu chào bác nhé!
Trước khi tôi xách chiếc lồng về, mẹ nàng còn nói vói theo:
– Nó chỉ là con vẹt.Nếu cậu có nghe gì thì bỏ qua cho nhé!
– Dạ! Không sao đâu bác!
Câu nói của mẹ nàng làm tôi hơi thắc mắc trên đường về.

Đêm. Nằm một mình trong căn phòng rộng, tôi cảm thấy nhớ nàng.Gương mặt bầu bĩnh, mái tóc ngắn, đôi môi tươi mọng, ánh mắt và nụ cười khêu gợi khi nhìn tôi, đó có phải là tín hiệu của một tình yêu? Còn tôi, đã qua cái tuổi ba mươi sao chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình? Có phải câu nói của vị thầy người Hoa vẫn còn ám ảnh tôi:” Tuổi của con lao đao về tình duyên.Nên tạo sự nghiệp trước, lập gia đình muộn, cuộc sống sẽ ổn hơn”.Đúng rồi, những người tuổi trẻ đến với nhau, trong tay chưa có gì, làm sao có thể sống trong “một túp lều tranh, hai quả tim vàng”?

Bất ngờ, từ chiếc lồng đặt trong phòng, con vẹt phát ra câu nói khàn khàn như vọng từ cõi âm:
” Đã quá! Anh yêu ơi!”
Tôi ngồi bật dậy, lắng nghe.Con vẹt lập lại:
” Đã quá! Anh yêu ơi!”
Rõ ràng đây là câu nói thốt lên từ sự thỏa mãn của người đàn bà đang ân ái.

¤

Qua một đêm suy nghĩ, buổi sáng, tôi xách chiếc lồng có con vẹt tập nói vào một khu rừng ở ngoại ô huyện lỵ.
Câu nói của con vẹt trong đêm là một lời chứng ghi nhận một vụ yêu đương vụng trộm đã xảy ra trong gia đình nàng.Câu nói ấy, có thể là của mẹ nàng với người tình.Có thể là của người đàn bà khác với bố nàng.Cũng có thể là của nàng với một chàng trai nào đó.Nhưng, vẹt ơi! Nói lên điều đó để làm gì? Có những sự thật người ta không muốn biết hoặc không cần biết, nếu sự thật ấy làm người ta vỡ mộng.Và nếu mày nói ra không đúng lúc, người ta sẽ vặn cổ mày!
Tôi mở lồng, tung con vẹt lên bầu trời xanh thẳm.

Hồ Ngạc Ngữ
02-2012

5 BÌNH LUẬN

  1. RE: Con Vẹt Tập Nói
    Anh Ngữ mến.
    Theo DT, con vẹt này có được thả lên trời xanh thì cũng chưa chắc toàn mạng! Vì cái tật “nói bậy” của nó dù là “nói thật” sẽ khó mà yên thân bất cứ ở đâu.
    Một câu chuyện dí dỏm, làm DT nhớ gần đây đến nhà một cô bạn cũng thấy có một con vẹt biết chào khách rất dễ thương, nhưng vì muốn yên thân trong lồng son, nó chọn cách không “nói bậy”!

  2. RE: Con Vẹt Tập Nói
    Thôi cứ nghĩ sáng hôm sau khi hay tin con vẹt được thả người mừng nhất là ông chủ, vậy cho nó “nhẹ tội” theo cách nghĩ của mọi ngừoi!

  3. RE: Con Vẹt Tập Nói
    Diệu Tâm thân,
    Cảm ơn Diệu Tâm đã đọc truyện ngắn và góp lời bàn.
    Thật ra, con vẹt này hơi khác.Điều người ta cho ăn, dạy câu chữ để nó nói theo mà nó bỏ ngoài tai, chỉ nói những điều nó nghe và thấy của con người.
    Hy vọng khi trở lại với bầy vẹt, nó không nói tiếng người nữa.
    Chúc an vui.

  4. RE: Con Vẹt Tập Nói
    gửi Hà Xưa,
    Ai mừng hơn ai vẫn còn là một bí mật, Hà Xưa ạ!
    Cảm ơn Hà đã đọc.

  5. Gửi anh HN Ngữ
    Tội nghiệp cho con vẹt của anh Ngữ! Nói thiệt mà bị trách nói bậy !!! Hỗng chừng kiếp trước nó dám là thi, vắn sĩ đó nhe. Cũng may kiếp này là vẹt nên nói xong thì được….thả!!! hihihi….

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng tác Giả