Blog của cựu học sinh trường Nữ Trung Học Qui Nhơn

Trang NhàThể LoạiĐoản VănCảm Nhận Và Chuyện Kể Sau Chuyến đi

Cảm Nhận Và Chuyện Kể Sau Chuyến đi

Sau chuyến đi công tác cùng với Tuyết, các bạn CĐ_NTH, và Đoàn Project VN, mình thật sự cảm thấy được học hỏi và ngộ ra nhiều điều. Mình cảm thấy cần phải nói ra được mới nhẹ lòng. Mấy ngày nay dù đã trở về với cuộc sống thường ngày nhưng mình vẫn còn  nhớ mãi những ngày tất bật ở quê nhà. Những hình ảnh thân thương vui buồn lẫn lộn vẫn còn như in trong trí mình chưa dứt ra được.

Trước hết mình thật sự cảm ơn Tuyết, chính bạn đã tạo  điều kiện cho mình có thể tham gia công tác và nhờ đó mình ngộ ra điều này: khi có thể làm được việc gì đó giúp đỡ cho bất kỳ ai thì cứ làm đừng có so đo tính toán. Đó là một hạnh phúc, cái hạnh phúc của người cảm thấy mình vẫn còn có ích cho đồng loại. Mình nói ra điều này vì thú thật đây là trải nghiệm của chính mình. Trước đây  khi thấy những cảnh đời khốn khó mình chỉ biết xót xa, có khi mình cũng khóc thương chia sẻ với họ. Thế nhưng để giúp đỡ một cách cụ thể như những việc làm trong chuyến đi vừa rồi thì mình chưa hề. Mình đã từng nghĩ rằng mình chưa có đủ điều kiện để làm công tác từ thiện vì còn lấn cấn hai điều: thời gian và tiền bạc. Mình luôn dành thời gian cho công việc, chưa bao giờ dám cho học trò nghỉ gần hai tuần lễ vì sợ học trò sẽ bỏ mình và mất doanh thu, còn tiền bạc kiếm được từ việc dạy thì chẳng thấm vào đâu để mà làm việc thiện. Và mình đã nghĩ nếu có giúp được thì giúp cho anh chị em, con cháu mình trước, thực sự thì mình cũng chưa có đủ khả năng để giúp đỡ họ hết thì làm sao có thể giúp được người ngoài. Bây giờ mình mới ngộ ra rằng đó là một suy nghĩ chưa sâu và còn cục bộ, nếu mình cứ trải lòng ra thì cũng sẽ có người khác giúp anh chị em con cháu mình vậy.

Tuyết( áo tím hoa sim ) nét mặt rất nhân hậu và khiêm tốn

Mình cũng rất cảm  ơn các bạn bè thân thương của hai trường chúng mình. Đây thật sự đúng là một dịp hiếm có để hai trường sát cánh bên nhau cùng hướng về Bình Định thân yêu. Thật thắm tình đoàn kết đồng hương và đồng lòng cùng vì dân nghèo xứ nẫu. Nhất là khi cùng các em học sinh nhỏ vỗ tay hát,” Bốn phương trời ta cùng nhau về đây, không phân chia giọng nói tiếng cười. Cùng nắm tay ta kết tình thân ái, trao cho nhau những gì mến thương…” Các em đã làm cho mình bồi hồi nhớ lại thời đi học và từ ý nghĩa bài hát các em đã cho mình một bài học sâu sắc về tình nhân loại, mình đã vỗ tay và cười rất to hát với các em mà nước mắt ứa ra vì xúc động!

Các em học sinh cấp 1 Diêu trì vui mừng được quà và chào đón cựu CĐ_NTH

Từ Đoàn Project VN mình cũng học hỏi được rất nhiều điều không nhỏ! Thật sự cảm ơn các thành viên của cả Đoàn. Trước hết là về chuyên môn, mình đã có dịp tiếp xúc với nhiều giọng Tiếng Anh nói rất nhanh ở cường độ làm việc rất cao, thú thật là có lúc mình cũng nghe như vịt nghe sấm, nhanh quá chưa kịp nắm bắt được, khi hiểu ra thì giống như cuốn băng đã chạy sang đoạn khác rồi. Còn thái độ làm việc thì thật sự làm mình nể phục, các bác sĩ làm việc thật sự với tinh thần phục vụ vì người nghèo, đúng nghĩa là Lương Y như Từ Mẫu, rất ân cần dịu dàng với nét mặt tươi cười vui vẻ dù làm việc rất căng, một ngày khám cho mấy trăm bệnh nhân và ròng rã cả tuần lễ vậy mà không ai nề hà gì cả, khám bệnh xong đến lúc dọn về thì họ cũng xúm vào bưng khiêng dọn dẹp, mồ hôi nhễ nhại ( mình bất giác mình nhớ lại thái độ đối với bệnh nhân của các BS ở VN, thật là khác xa!) Kể cả các sinh viên thực tập của Đoàn cũng làm mình mến phục ở cách làm việc tận tình của các em.

Các BS làm việc rất căng nhưng vẫn luôn ân cần vui vẻ

Các sinh viên thực tập Melisa, Linh… rất là nhiệt tình

thumb5
Sarah áo đen, Julie đeo khẩu trang

thumb6
Mình và Julie

Bây giờ mình xin kể lại vài chuyện vui trong chuyến đi mà cười ra nước mắt. Khi mình kể lại cho các bạn nghe ai cũng phì cười nhưng sau đó nét mặt ai cũng đăm chiêu!

Nhiêm vụ của mình cùng với Julie, Peter và Sarah là ở khâu cân  đo, lấy nhiệt độ và đo huyết áp và kiểm tra lại số liệu về tên, tuổi, giới tính mà ở khâu nhận bệnh đưa vào do anh Hướng( chồng T. Phương) và Khanh( Project VN) đảm trách, có anh Thành( CĐ) là ground controller ở khâu này. Bệnh nhân người lớn  vào khám có kẹp thẻ xanh, còn bệnh nhi thì thẻ vàng. Những thẻ này đã được Tuyết và anh Ngân( Project VN) làm việc với chính quyền thôn xã để họ phát cho dân khi cả hai đi làm công tác tiền trạm trước khi Đoàn đến làm việc. Chuyện phát thẻ của thôn xã cũng làm cho Đoàn gặp không ít khó khăn, ở đâu dân cũng phản ảnh có một số thẻ phát không đúng đối tượng, dân nghèo thì có người không có nhưng có những gia đình có đến 3,4 thẻ (?). Cuối buổi khám thường có một số người trông rất tội nghiệp, thậm chí là người khuyết tật, năn nỉ “ Cô ơi, nói giùm tui cho tui một phiếu chớ tui đau quá cô ơi!” Mà mình thì đâu có khả năng giải quyết được chuyện cho phiếu khám! Thật xót xa!

Buổi sáng hôm đó, Đoàn  làm việc ở Vân Canh khám cho đa số là người dân tộc. Có một người mẹ trẻ dân tộc khoảng chừng hai bảy hai tám cầm phiếu vào khám có kẹp thẻ vàng. Mình và anh Thành nghĩ rằng chị cầm lộn phiếu ( vì nếu để bị lộn phiếu dẫn đến khám lộn bệnh nhân thì rất phiền) nên mình dẫn chị quay lại bàn của anh Hướng và Khanh để kiểm tra lại. Khanh  nhìn phiếu và chị rồi hỏi:

“ Phiếu này của ai phát cho chị?” Khanh tỏ vẻ rất bực bội chắc nghĩ rằng chị không trung thực.

Chị dân tộc trả  lời rất hồn nhiên:

“ Xã phát cho con trai tui chớ ai!”

Khanh chưng hửng:

“ Vậy chớ  con trai chị đâu?”

Vẫn rất hồn nhiên :

“ Nó đang đi học chớ đâu, tui là má nó tui khám thế cho nó!”

Mọi người cùng ồ  lên kêu trời, Khanh giật phắt tờ phiếu khám :

“ Chị về biểu con trai chị chiều tới khám”

Có lẽ lúc này chị dân tộc mới biết rằng chị không được phép khám thế cho con trai, mặt chị bỗng đỏ gay như gấc tỏ vẻ rất sợ sệt và chị lủi vào đám đông đi một hơi rất là tội nghiệp. Chiều hôm đó chẳng biết là chị có cho con trai đến khám hay là sợ quá không dám đến, mình cũng không có thời gian để hỏi lại chuyện này. Thật là đáng thương chứ không đáng trách, người dân tộc thật là ngây thơ đến tội nghiệp!

Cũng ở Vân Canh vào buổi chiều, bọn mình tiếp nhận một nữ bệnh nhân dân tộc lớn tuổi nhưng người quắt thước, rắn rỏi, miệng luôn tươi cười để lộ hàm răng đen mun, môi  đỏ tươi vì ăn trầu, cổ đeo vòng trang sức giống như pha lê lóng lánh, rất gây ấn tượng nhất là đối với các bạn người nước ngoài ( mời xem hình ). Mình nhìn giấy, kiểm tra tên, giới tính  thấy đúng rồi nhưng tuổi thì chưa có, mình bèn hỏi:

“ Bà ơi, bà bao nhiêu tuổi?”

“ Hữ?”

Mình sực nhớ, hỏi lại to hơn và chuyển qua giọng nẫu:

“ Bà mấy tủi, ba má  đẻ ra hầu nào?”

“ Biết đâu! Nó  đẻ ra rầu cứ dẫy mà lớn thâu chớ nó có nói đâu mà biết!”

Mọi người đều cười và bà cũng cười rất hồn nhiên, mình cũng không nhịn được cười nhưng phải hỏi tiếp để có số liệu:

“ Dẫy được sáu mư hông?”

Hơi ngần ngừ:

“ Hừ…hơn í!”

“ Dẫy  sáu lăm hữ?”

Gật đầu và  cười toe:

“ Ừ!”

Mình quay sang Julie đang chờ để ghi và cũng đang cười toe:

“ About sixty – five. She doesn’t know how old she is, her parents didn’t tell her”

Hôm đó cả nhóm  được một trận cười thoải mái quên cả mệt nhọc.

thumb7
“… nó có nói đâu mà biết..”

Đông Oanh ( 20.11.2009)

19 BÌNH LUẬN

  1. Em cám ơn chị Đào! Chị làm mũi em thành mũi kì lân rồi nè! Chắc tại có cảm xúc đó chị! Mà ” hên xui ” thôi chị ơi! Hì hì!
    Em Đông Oanh.

  2. Ngừ ta nói tiếng Nẫu nghe dui wá hà. Mà sao diết ít wá dậy?
    Lần đầu tiên trong đời tui thấy ngừ ta cân đo bệnh nhân mà ngừ ta bò dứ đất bà con quơi. Tui chụp được hình ngừ cân đo bò thiệt đẹp (đầu thấp, mông cao) nhưng tui chưa dám đưa lên mạng dì sợ có nhiều ngừ đòi mua cái hình ấy. Ai muốn coi hình giơ tay lên!

  3. Trời quơi, Dân Bình Khơ muốn tống tiền tui bà con quơi! Thâu mặc kợ! Tui hổng sợ, cứ đưa lên mạng coi thử, biết đâu nhờ dẫy mà tui sẽ nẫu tiếng. Dẫy hữ? Cám ơn ngừ Bình Khơ.

  4. Đời mà không mơ thì nàm thao sống nẩu. Anh mơ:
    Anh về Phù Cát, Bình Dương
    Che mưa, che nắng, che sương cho nàng.
    Xa nhau ngàn dặm quan san
    Anh về thăm lại hỏi nàng mừng không?

    Ngừ Bình Khơ

  5. [i]Đời mà không mơ thì [b]nàm thao[/b] sống nẩu. [/i] Cái ngừ Bình Khơ này sao thấy như nai nai hà lam linh dậy cà? Thật là bí hiểm! Bí hiểm!
    Chị Đào ơi! Ngừ Bình Khơ này đi chung trong Đoàn và có chụp hình chung với em đó! Chị đoán thử xem! Hì Hì!

  6. Chị Đông Oanh ơi!Mẹ con em chết cười vì câu chuyện thực như đùa của chị. Vậy mới thấy thương dân mình.Mấy anh chị và các bạn có điều kiên lầm được những việc đẹp cho bà con hoạn nạn và nghèo khó như vậy thật đáng trân trọng và nên làm ngày càng nhiều hơn nữa. Cám ơn chị và mọi người, chúc tất cả khỏe mạnh và ngày càng mang nhiều niềm vui đến cho dân nghèo.

  7. Hì hì! Cám ơn Thanh Hòa! Bà cụ răng đen Hòa sẽ gặp lại trong bài của anh Hiếu, cũng cười ra nước mắt đó Hòa ơi!
    Đông Oanh.

  8. Chị Đông Oanh ơi! Lần tới đừng bò nữa nhé, Tiến sẽ cỏng chị mà đo nhiệt độ cho bà con nhé! Thương lắm những tấm lòng!
    Cái ngừ Bình Khơ này sao lại biết cái xứ Bình Dương, ai dề làm dâu cũng sợ đập xơ dừa đến rả tay của tui dzậy nà! Rồi phải ăn phổi dừa mà trừ cơm nữa đấy. Sợ chưa ngừ Bình Khơ.

  9. Oanh than men,
    Minh that su phai cam on Oanh va cac ban hai ben CD-NTH da nong nhiet dap ung loi keu goi cua minh cho doan Project VN luc dau roi khong ngo tiep den cuu tro bao lut cho que nha nua. Mot chuyen ve que nho doi phai khong Oanh nhi? Minh khong co tai sap chu nhu anh Hieu, nen khong the bay to het noi long cua minh, mac dau cung muon viet nhieu lam sau nhung chuyen di ..nhung danh chiu thua..chi biet bay to bang hanh dong la di theo Project VN hay VNHELP ma thoi…Mo uoc lam “Bac Si” khong thanh sau khi thi rot vao Y Khoa du da trai qua nguong cua mot nam du bi o Dai Hoc Khoa Hoc, thoi thi cu di ke theo “Bac Si Hieu” de xach do nghe cho “Bac Si” di kham benh cho dan ngheo cung do buon. Du sao, co lan cung duoc keu la “Bac Si” cho chuyen di dau tien o Ha Tay voi Project VN vay 
    Nho luc xua, sau khi ong xa minh ra di, minh hay noi “tien bac khong mua duoc hanh phuc, tha ngheo kho nhung vo chong co nhau, uoc gi …”, nhung sau mot chuyen ve tham nha lan dau tien vao nam 1992…Tham lai ban be, thay co, hang xom..hoac nhung nguoi khong quen…co bao nhieu cung het..Khi thay nhung giot nuoc mat tu tu roi tren ma cua mot co giao ma minh khong co hoc voi co nhung minh co gang di toi tham vieng, cung voi su nghen ngao tuc tuoi cua nhung nguoi dan ba cuc kho tao tan nuoi con an hoc trong khi chong di theo nguoi khac, hoac nhau nhet say sua, bo be bon phan…Luc do, minh thau hieu ra: “tien bac cung mua duoc hanh phuc vay..” …
    Kim Tien, Thanh Hoa oi,
    Ky toi, Project VN se di Tien Giang de kham benh va giai phau sut moi cho tre em tu ngay 1-5, thang 3 do. Tien san ve VN an Tet roi o lai de di chung voi tui nay mot chuyen cho vui. Cac ban CD-NTH da di Binh Dinh vua roi, se cung di voi minh toi Tien Giang nua do…Tuy lam viec cuc kho nhung rat la vui do cac ban a. Day la website: http://www.pvnf.org

  10. Hì hì! Kim Tiến ơi! Mình cũng nóng ruột muốn xem cái hình đó ra sao chứ làm gì tới nỗi phải bò, dù mình chưa tới [i]thước rữ[/i] 😛 . Chỉ có điều mỗi đầu giờ khi chuẩn bị dụng cụ để cân đo thì phải bò sát mặt đất để canh thước đo dựng lên cho đúng thôi. Công đoạn này thì người cao lớn như Từ Hải cũng phải bò thôi! 😉 Kì tới có Tiến nữa chắc là vui lắm! Đông Oanh.

  11. Tuyết ơi!Vậy kì tới bọn mình đi làm ” Bác sĩ ” nữa nhé! Boss mới chắc cũng không ngăn cản Tuyết làm thiện nguyện chứ! Đông Oanh.

  12. Bài viết hay lắm Oanh ơi!
    Lại có thêm ảnh minh họa nữa, tuyệt lắm!
    Mình thích nhất là tấm hình chụp Oanh đang đo cho bà mẹ người dân tộc; ai chụp cho Oanh vậy?
    còn hinh chụp với Julie tươi tắn quá há! Nhìn Julie mình cứ liên tưởng đến Công nương Diana…
    Viết thêm đi nhé!

  13. Cám ơn anh Chúc! Anh lại cho em đi tàu bay…nữa rồi! Hì hì! Hình bà cụ dân tộc chắc là Tuyết chụp vì em thấy trong trang của Tuyết, cũng may là Tuyết chụp được đúng lúc chứ lúc ấy em lo đo cho bà ấy,và lo mãi cười đâu có chụp được! Anh Chúc cũng viết nữa đi! Đông Oanh.

  14. Cac ban co con nho la ba cu dan toc nay da di bo 3 cay so de di kham benh khong? Tui minh da cho them qua va lo dum phuong tien di chuyen de dua ba di ve nha vi nao la gao, mi, sua..nang qua, lam sao ma ba cu xach ve nha noi??? Hom do, minh da chung kien biet bao nhieu nguoi dan toc da ngoi bet xuong dat, ngac nhien vi duoc cho gao, mi…khong lam sao dem ve nha vi da cuoc bo 3 cay so de di kham benh, cu tuong la chi di kham benh, duoc phat thuoc ma thoi chu dau co ngo la duoc nhan gao, mi, va sua…cho nen tui minh da nho may nguoi co xe Honda dua ho ve nha dum…Qua hai ngay lam viec o Van Canh, thay nguoi dan toc that la hien lanh va chat phat lam sao ay…
    Oanh ne, co thay ba cu dan toc nay deo xau chuoi de thuong va hop voi ba ay khong?

  15. Ồ! Vậy là bà cụ dân tộc này có duyên với bọn mình quá! Bà liên tục gây ấn tượng, đầu tiên là mình…
    “Biết đâu, đẻ ra cứ dẫy lớn thâu, nó có nói đâu mà biết…”
    sau đó là anh Hiếu…
    ” Tránh ăn mắm thì ăn gì, nhà chỉ có mắm thôi mà…”
    và cuối cùng là Tuyết thấy bà ngồi bệt dưới đất và Tuyết cho tiền xe để nhờ người tới chở. Mình nhớ lúc ấy có ai đó chụp hình không biết có còn giữ hay không?
    Đúng vậy đó Tuyết, mình cũng thấy bà cụ đeo xâu chuỗi lóng lánh rất đẹp và rất hợp với gương mặt hồn nhiên tươi cười của bà.
    Đông Oanh.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng tác Giả