Dễ chừng đã hơn năm mươi năm trôi qua, sáng nay ngồi nhớ lại mùa Thu ở Qui Nhơn. Nhà tôi ở khu Sáu, cách chùa Lộc Uyển khoảng một trăm thước. Buổi chiều, tôi thường ghé chùa ngồi trước thềm, nghe tiếng mõ gõ đều đều của vị sư già ngồi trong chính điện đang tụng kinh. Tiếng mõ trầm buồn, khác hẳn những tiếng động bên ngoài, một vài chiếc xe gmc chở đầy lính Mỹ chạy qua. Họ thường ném xuống những lon nước ngọt, những bịch bánh kẹo, sô cô la cho trẻ con hai bên đường. Họ còn rất trẻ, da đỏ tía, tóc vàng rơm và nụ cười trắng tinh. Những đứa trẻ vẫy tay chào họ, cúi nhặt những gói quà tặng, vui mừng chia phần cho nhau.
Chúng ta không bao giờ cảm nhận được sự màu nhiệm của những vòng ôm như thế nào cho đến khi chúng ta nhận được nó trong một vài khoảnh khắc cần thiết nhất trong đời.
Người hàng xóm của tôi đã ra đi sau một thời gian ngắn chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo. Cô đã cho tôi nghỉ việc tình nguyện đấm bóp cho cô. Cô đã nằm viện cả tháng nay. Tôi thường nghĩ đến cô, đến cái vòng ôm mà đã có lần cô hỏi tôi sau khi vỡ oà những điều lo lắng với đôi mắt rưng rưng: “Kim, mình muốn Kim ôm mình thật chặt, được không? Tôi liền ôm lấy cô thật chặt và thì thầm là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thật tình là tôi đã nói dối, bởi tôi không nhìn thấy chút hy vọng gì. Tôi biết một ngày không xa, khi tôi qua gõ cửa nhà cô. Đôi cánh cửa sẽ im lìm. Và ngày đó đã đến.
Mùa thu năm nay, trời lạnh sớm. Mấy ngày nay lạnh khoảng 5 F, cái lạnh này thường chỉ có ở hai tháng 1 & 2, khi những cơn gió lạnh thổi về từ bắc cực. Vậy mà, khi về trước cửa nhà, tiếng chim vẫn đâu đó riú rít trong vườn làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi cứ ngỡ chim đã rủ nhau bay về những vùng ấm ở phiá nam rồi. Điều này làm tôi suy nghĩ nhiều về vạn vật trong vũ trụ này. Nó rộng lớn, bao la, huyền bí, kỳ diệu, linh thiêng và hình như nó đang vận hành theo một trật tự nhất định.