Nhà vắng chỉ có hai ông cháu mình Để dỗ Celine ngủ Ông nội bật tivi mở nhạc lính trữ tình Điệu bolero vừa sến lại vừa linh Làm hai ông cháu cùng phê tới bến Ông nội phê vì nhớ ngày xưa đi chinh chiến Rừng núi sình lầy nhớ bà nội ở hậu phương Celine phê vì được ông nội thương Đầu tựa vào vai ông lim dim đôi mắt Celine rất ngoan vì Celine không khóc Ông nội cũng ngon lành dấu nước mắt vào trong Nhớ một thời mang hoài bão qua sông Chí lớn không thành Kinh Kha bỏ mình trên đất trích
Góc chợ Chợ Lớn Qui Nhơn của tôi dung dị đời thường như bao góc chợ khác, có mùi biển sớm biển trưa từ mẻ lưới dã cào: những vỉ cá, mẹt tôm, mâm mực tươi óng ánh... Cả đời tôi vẫn không hết mê. Góc chợ ấy gắn với tuổi thơ, tuổi mới lớn, nơi có má tôi sớm hôm tần tảo. Góc chợ ấy tôi quen đi về những ngày nghỉ học, phụ má coi hàng, tập tành mua vài thứ dễ mua cho bữa cơm đơn giản mỗi khi má bận... Góc chợ ấy tôi đi xa canh cánh mang theo và ngong ngóng quay về. Năm tôi lên cấp hai đã thấy má bán trái cây. Những giỏ cần xé xoài, ổi, cóc, cam, quýt chất đầy sạp mỗi khi hàng về. Có khi là dưa hấu miền Tây ngọt lịm hay những quày chuối mập tròn... Chị em tôi được mùa nào thức ấy. Nhỏ bạn học ngày xưa mỗi lần đến chơi được ăn ké hay xuýt xoa “ganh tị”: Có má bán trái cây thiệt sướng! Đôi chuyện còn in trong ký ức tôi giữa ngàn chuyện phai mờ.
Dọc theo các tỉnh duyên hải của nước Tàu, từ thủ đô Bắc Kinh (Bei Jing) theo đường xe lửa xuống phía Nam, ta sẽ lần lượt gặp Thiên Tân (Tian Jin) thành phố lớn hàng thứ 3 (sau Thượng Hải và Bắc Kinh), rồi đến Tế Nam (Ji Nan) thủ phủ của tỉnh Sơn Đông (Shan Dong), xuống nữa sẽ gặp Nam Kinh (Nan Jing) thủ phủ của tỉnh Giang Tô (Jiang Su). Tại Nam Kinh, con đường chia làm hai, một ngả đi về phía Tây Nam đề sang tỉnh An Huy (An Hui); ngả kia đi về hướng Đông Nam dẫn tới Tô Châu (Su Zhou), một thành phố sông nước thuộc vùng Đông Bắc Thái Hồ (Tai Hu) và nằm ở cực Nam tỉnh Giang Tô. Vẫn theo con đường xe lửa ấy, đi thẳng về Đông chừng 150 cây số sẽ gặp Thượng Hải (Shang Hai) thành phố lớn nhất và đông dân nhất của Trung Hoa. Và nếu đi nữa, sẽ ngoặt về hướng Tây Nam để tới Hàng Châu (Hang Zhou) thủ phủ của tỉnh Chiết Giang (Zhe Jiang).
Không biết đã bao lâu rồi, mình vắng mặt trên trang nhà NTH thân yêu này . Lý do dễ hiểu là năm nay mình đã 81 tuổi , sức khoẻ kém, trí nhớ cũng kém và cơ thể thì mệt mỏi, ngồi lâu để viết thư dài cho các em như ngày xưa là không đuọc nữa :-) Hôm nay, sắp đến ngày Thanksgiving, ngày lễ Tạ Ơn , một ngày lễ không phải của Việt Nam mình nhưng nó là truyên thống tốt đẹp của lòng Biết Ơn nên chúng ta cùng chia sẻ niềm hân hoan này với thiên hạ . Con người sinh ra có rất nhiều vai trò nên cũng mang trên vai nhiều bổn phận và đồng thời cũng chịu ơn của rất nhiều người : Ông Bà , Cha Mẹ, Thầy, Bạn, con cái , người chủ & công nhân , Đồng nghiệp, Quốc Gia, Xã hội v..v.. Biết ơn và báo ơn là đức tính của con người , vì vậy lễ Tạ Ơn trở thành một hoạt đông văn hoá giáo dục truyền thống . Ở Hoa kỳ, hằng năm trong ngày lễ này , ngươi ta đi về tham gia đình nhiều hơn cả trong dịp lễ Giáng Sinh và Tết nữa . Hằng năm, ngày Lễ Tạ Ơn là ngày Thứ Năm của tuần thứ tư của tháng 11. Ở Hoa Kỳ, cũng có những ngày kỷ niệm như ngày của Thầy Cô giáo, ngày của các vị Bác Sĩ ...nhưng để vinh danh nghề nghiệp của họ chư không phải để tạ ơn họ.
Tôi đọc Tâm hồn cao thượng của tác giả Edmon de Amicis qua bản dịch Hà Mai Anh hồi lớp Nhất, đến giờ tôi vẫn nhớ câu chuyện bàn tay sạch nhất.
Trong giờ học, cô giáo muốn khám tay các em trong lớp. Cô hỏi : - Bàn tay em nào sạch nhất, giơ cao lên. Mọi bàn tay trắng trẻo đều giơ lên. Chỉ có một em duy nhất giấu đôi tay dưới gầm bàn. Cô lại gần em, hỏi : - Sao em không giơ tay ? Đứa bạn bên cạnh nói : - Tay nó bẩn lắm cô. Lem luốc đầy thuốc nhuộm. Cô hỏi : - Sao vậy em ? - Dạ, em giúp mẹ nhuộm đồ cho khách. Em có rửa kỷ mà thuốc nhuộm không phai. Cô giáo dịu dàng nắm đôi tay em giơ cao. Nhìn các vết mực xanh bám trên tay em ấy, cả lớp cười ồ. Cô giáo ôn tồn nói với cả lớp : - Đây là bàn tay sạch nhất , vì là bàn tay có ích. Có thể, sau mấy mươi năm, câu chuyện tôi kể không đúng lắm, nhưng nội dung câu chuyện là vậy.