Chúng ta không bao giờ cảm nhận được sự màu nhiệm của những vòng ôm như thế nào cho đến khi chúng ta nhận được nó trong một vài khoảnh khắc cần thiết nhất trong đời.
Người hàng xóm của tôi đã ra đi sau một thời gian ngắn chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo. Cô đã cho tôi nghỉ việc tình nguyện đấm bóp cho cô. Cô đã nằm viện cả tháng nay. Tôi thường nghĩ đến cô, đến cái vòng ôm mà đã có lần cô hỏi tôi sau khi vỡ oà những điều lo lắng với đôi mắt rưng rưng: “Kim, mình muốn Kim ôm mình thật chặt, được không? Tôi liền ôm lấy cô thật chặt và thì thầm là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thật tình là tôi đã nói dối, bởi tôi không nhìn thấy chút hy vọng gì. Tôi biết một ngày không xa, khi tôi qua gõ cửa nhà cô. Đôi cánh cửa sẽ im lìm. Và ngày đó đã đến.
Mùa thu năm nay, trời lạnh sớm. Mấy ngày nay lạnh khoảng 5 F, cái lạnh này thường chỉ có ở hai tháng 1 & 2, khi những cơn gió lạnh thổi về từ bắc cực. Vậy mà, khi về trước cửa nhà, tiếng chim vẫn đâu đó riú rít trong vườn làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi cứ ngỡ chim đã rủ nhau bay về những vùng ấm ở phiá nam rồi. Điều này làm tôi suy nghĩ nhiều về vạn vật trong vũ trụ này. Nó rộng lớn, bao la, huyền bí, kỳ diệu, linh thiêng và hình như nó đang vận hành theo một trật tự nhất định.
Hằng năm cứ đến giữa tháng 11 là coi như cuối năm rồi! Tháng 11 ở Mỹ và vài nưóc Tây Phương khác, có ngaỳ lễ Thanksgiving, tháng 12 thì khắp nơi trên thế giới có lễ Noel/Giáng Sinh/Chrismas. Việt Nam sau 1975 có thêm ngày 20/11 là ngay Hiến Chưong Nhà Giáo. Mặc dù tên gọi khác nhau nhưng mục đích chung là những ngày lễ để chúng ta thể hiện lòng biết ơn, sự quan tâm, chia sẻ, tha thứ, báo ơn …đến những người chung quanh mình: cha mẹ, thầy cô giáo, anh chị em, bà con bạn bè, con cái, hàng xóm láng giềng, Chùa chiền , Nhà thờ…
Nuí cao, mây trắng, trời xanh Mekong nước đục uốn quanh núi đồi Nước xuôi từ tận đỉnh trời Trách ai đắp đập gây đời gian truân (1) Thượng Lào trong vắt dòng sông Phù sa đỏ loét mênh mông Biển Hồ (2) Ai qua Chùa Tháp nên thơ
Lúc nhỏ, tôi hay nghe người lớn nói “Tri túc, đãi túc, hà thời túc. Tri nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn”, tôi nghĩ làm sao và khi nào thì mình biết đủ. Thật khó! Bởi tôi biết đã là người thì trong lòng luôn có tham, sân và si. Chính nó là những khó khăn và trở ngại mà chúng ta phải chiến đấu từng giờ trong cái thân xác nhỏ bé này!
(Viết cho Ana, cô hàng xóm người Peru) Hơn hai tháng nay, hai hay ba lần mỗi tuần, tôi qua nhà cô hàng xóm. Bấm chuông và chờ cô bước ra mở cửa. Đây là giây phút hồi hộp của tôi, bởi tôi sợ nhìn một thân thể dần tiều tuỵ mỗi ngày sau những lần vào thuốc. Cô sút rất nhiều kí lô. Hai con mắt thụt sâu vào hốc mắt, trông mệt mỏi và buồn bả làm sao! Đôi má tóp rọp và đôi môi khô héo. Nụ cười không còn hiện diện trên môi.