Blog của cựu học sinh trường Nữ Trung Học Qui Nhơn

Trang NhàThể LoạiBiên KhảoNhững Người Tình Của Thúy Kiều - Phần 1...

Những Người Tình Của Thúy Kiều – Phần 1 : Kim Trọng

LTS : Trang nhà xin chia sẻ với các bạn  phần đầu trong tập bài viết Những Người Tình Của Thúy Kiều của Thầy và sẽ lần lược đăng  những phần kế tiếp. Cảm ơn chi Ngọc Dung đã gởi về

Trong đoạn trường Tân Thanh, Kim Trọng là một nhân vật phụ, thường bị các nhà phê bình văn học nói phớt qua, mặc dù suốt mười lăm năm luân lạc của Thúy Kiều, dáng dấp chàng vẫn luôn luôn thấp thoáng theo dõi bên nàng. Kim Trọng chỉ hiện ra trong đầu tác phẩm và biến mất ở phần giữa, rồi lại xuất đầu lộ diện ở đoạn cuối để kết thúc tiếng đoạn trường, một thiên tình sử chan hòa nước mắt đã mấy trăm năm nay gieo rắc vào lòng người Việt những gì êm đẹp nhất và bi thảm nhất của cuộc đời …

Kim Trọng là người có một bộ mặt khả ái. Có thể nói chàng là đại biểu cho tầng lớp nho sĩ ngày xưa : Chàng con nhà trâm anh thế phiệt, cháu giống con dòng, “văn chương nết đất, thông minh tính trời”, diện mạo tuấn tú, tính tình đôn hậu, hào hoa, phục sức trang nhã, đi đứng điềm đạm khoan thai, thường có kẻ hầu người hạ với tất cả vẻ đài các nho phong :

Đề huề lưng túi gió trăng,
Sau chân theo một vài thằng con con.
Tuyết in sắc ngựa câu giòn,
Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời.

Tuy nhiên chàng cũng như muôn ngàn con người khác, biết rung động đê mê trước sắc đẹp, cũng biết yêu, biết nhớ, biết thích những cái thích của con người và biết mơ bao điều mơ của nhân loại. Vả lại Kim Trọng là một kẻ đa tình và si tình nữa. Tuy theo chốn Sân Trình Cửa Khổng với tất cả khuôn phép ràng buộc khắc nghiệt của con người – bất luận trai hay gái – đối với xã hội, chàng cũng chẳng để cho lý trí lấn át được bản năng, hay rõ ràng hơn là nếp sống tình cảm muôn thuở của con người. Chỉ mới nghe – mới nghe nói thôi – ở xóm bên có hai thiếu nữ diễm kiều, tuyệt sắc, chàng đã sống bằng tưởng tượng để trộm nhớ thầm yêu, và băn khoăn thắc mắc trước nghịch cảnh : vì tuy nàng ở chỗ “buồng thêu” chốn hương lân mà xa xôi như có mấy núi sông ( nước non ) cách trở !

Nguyễn Bách Khoa khi phê bình “Tâm tính các vai trò” trong cuốn “Nguyễn Du và Truyện Kiều” đã nhận xét một cách chí lý như sau : “Không ai dám chối cãi rằng Kim Trọng là một người tối ư đa tình. Hình chàng chỉ sống được bằng tình yêu. Mặt trời đối với cây cỏ thế nào thì tình yêu đối với Kim Trọng thế ấy”. Cho nên trong lúc hạnh ngộ Thúy Kiều đầu tiên vào “tuần đố lá” “cỏ non xanh tận chân trời, cành lê trắng điểm một vào bông hoa” , đứng ở tâm lý Kim Trọng, Nguyễn Du tiên sinh đã thốt nên câu : “May thay giải cấu tương phùng” để biểu lộ tất cả niềm hân hoan chan chứa của chàng. Thế là Kim Trọng yêu Thúy Kiều ngay, yêu tức khắc, không đắn đo do dự, hình như chất yêu đã chứa sẵn trong tiềm thức chàng, trong tận đáy lòng chàng; nó chỉ chờ cơ hội là bộc phát ra một cách mạnh mẽ, chẳng gì ngăn cản nổi. Và trước sự gặp gỡ bất ngờ kia, chàng đã chới với, bàng hoàng như đứng vào một thực tại không tưởng, chàng lặng người đi, chẳng thốt nên lời được – Cái sung sướng ngây ngất đã làm cho mình quên ngay cả cái hiện hữu cũng như sự hiện diện của mình bên cuộc đời, nhất là khi sự ngây ngất ấy còn pha lẫn một chút gì thiêng liêng huyền bí. Giờ đây chàng chỉ thấy :

Chập chờn cơn tỉnh cơn mê
Vì vậy
Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về chỉn khôn.

Kim Trọng và ngay cả Thúy Kiều nữa – “Người quốc sắc, kẻ thiên tài” ấy, thượng đế sinh ra có lẽ để cho họ yêu nhau, tìm về nhau – cứ mơ màng, mặc dù :

Tình trong như đã ” nhưng ” mặt ngoài còn e”.

Cho nên trước cảnh “bóng tà như giục cơn buồn”, chàng đã lên ngựa chạy rồi mà nàng vẫn đứng sững nhìn theo giải bụi mờ như luyến lưu tiếc nuối một cái gì đã mất mát, chẳng bao giờ tìm lại được nữa.

Ở đây nói về tâm lý nghệ thuật, ta thấy Nguyễn Du thật là tế nhị và tuyệt diệu. Trong phút hội ngộ đầu tiên với sự yêu đương có sẵn từ trước – dù đôi trai gái đã có lần diện kiến, hay chỉ gặp nhau trong tưởng tượng, mà tưởng tượng thì tình yêu lại còn đậm đà tha thiết hơn nữa – đôi trai gái bao giờ cũng rụt rè, bỡ ngỡ, e thẹn. Họ chỉ biết nhìn nhau lén lút mà chẳng nói nên lời. Bản tính của người con gái Á Đông ta, nhất là vào thời đại Tố Như, thời mà Nho giáo chiếm địa vị độc tôn, vốn trầm lặng, e dè. Tư tưởng, ý nghĩ của họ luôn luôn diễn biến một cách thầm kín. Kim Trọng đương mang nặng một khối tình, nhưng tâm lý bạn gái không cho phép chàng bộc lộ một cách trắng trợn và thốt lên một lời nào – Đã nói thì thế nào cũng phải nói đến những câu hoa nguyệt yêu đương; con người đang ở vào mối tình đầu, mối tình tha thiết nhất trong đời, lúc nào cũng thế. Thật vậy, trầm lặng bao giờ cũng thâm thúy hơn hành động. Sự trầm lặng đưa ta vào những suy tư rồi tưởng tượng; và nhờ thông cảm, sự suy tư và tưởng tượng ấy càng trở nên đẹp đẽ với ý tình của chúng ta ! Hành động làm cho ta thỏa mãn chốc lát, nhưng sau khi nghĩ lại biết đâu những ý nghĩ xấu xa đến xâm chiếm tâm hồn đã vô tình làm vẩn đục mối tình của chúng ta ?

Hơn nữa, cái yên lặng trong trường hợp Kim-Kiều gặp gỡ đầu tiên này là sự im lặng biểu đồng tình. Không cần bộc lộ ra, chỉ nhìn vào khóe mắt, nụ cười, dáng đi, cách đứng … ta cũng đã cảm thông quá rồi. Sự yên lặng ở đây “nói” rất nhiều và thiêng liêng làm sao ! Nó làm cho Kiều phải suy nghĩ vấn vương và chính nó đã gói ghém tất cả cái giá trị của con người Kim Trọng. Kết quả đầu tiên của mối tình ta đã thấy : “Khách đà lên ngựa, người còn ghé theo”.

Một người không sành khoa tâm lý, sẽ cho Kim Trọng bộc lộ hết nỗi lòng của mình trong buổi sơ ngộ nầy; và nếu như vậy thì Thúy Kiều sẽ xem thường Kim Trọng biết bao ! Chàng là kẻ đi tìm người yêu và cầu xin nàng rủ lòng đoái lại kia mà !
Người con trai lần đầu tiên gặp gỡ một cô gái, muốn cho nàng chú ý đến mình, mình phải tỏ ra có một “thái độ bất cần” – tuy rằng trong thâm tâm lại “rất cần” – với tất cả sự tế nhị dè dặt của nó; sự “bất cần” ấy nâng ta lên một địa vị cao hơn ! Nhưng đó chỉ là phút ban đầu, cái phút chinh phục lẫn mời đón, cái phút giao hòa kết nghĩa để tìm về nhau trong một hướng đi của cuộc đời. Với yên lặng, Kim Trọng đã lọt vào mắt xanh của Thúy Kiều, đã ngang nhiên ngự trị trong trái tim nàng :

Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không ?

Yên lặng chưa đủ, tình yêu bao giờ cũng được kết dệt bằng tất cả bản sắc phức tạp của nó : thương nhớ, mong chờ, đau khổ, hân hoan, mộng mị … Byron đã nói : “Chết cho người đàn bà mình yêu dễ dàng hơn là sống chung với họ”.

Kim Trọng, con người đa tình ấy, từ hôm gặp Thúy Kiều trong buổi chiều xuân kia, đã bắt đầu xao xuyến, bâng khuâng. Hình bóng nàng như luôn luôn phảng phất bên chàng, làm cho chàng vẩn vơ thương nhớ, tâm thần uể oải giữa mối sầu dằng dặc khôn khuây … Trước kia chàng siêng năng bao nhiêu thì giờ đây chàng biếng nhác bấy nhiêu : ngày đêm chỉ còn biết ngồi thừ ra như kẻ đần độn để tưởng nhớ rồi than thở. Và khi thực tại tâm tư bị dồn ép, không được thỏa mãn thì “bụi hồng lẽo đẽo đi về chiêm bao”; chỉ có chiêm bao, chàng mới hy vọng tìm gặp lại nàng với những ao ước mong đợi. Nhưng đã gọi là chiêm bao thì làm gì có thực ? Con người nàng chẳng khác gì bóng câu qua cửa sổ, chàng chỉ gặp nàng trong mộng tưởng rồi khi tỉnh dậy thì than ôi ! sự thật phũ phàng bi đát làm sao ! Chàng chỉ còn thở dài :

Ví chăng duyên nợ ba sinh,
Làm chi những thói khuynh thành trêu ngươi ?

Tuy nhiên khi yêu ai, người ta bao giờ cũng hy vọng, mặc dù hy vọng trong sự ngờ vực – Đó là hai ý tưởng mâu thuẫn nhau thường hay xuất hiện trong lãnh vực ái tình. Vì quá yêu thương, người ta mến chuộng tất cả những gì liên quan đến người yêu. Ở đây Kim Trọng cũng thế, nhớ Thúy Kiều, chàng lại dời gót đến nơi gặp gỡ nàng đầu tiên để tìm chút hương thừa hay một sự kỳ ngộ lần thứ hai. Và lẽ dĩ nhiên đó chỉ là công dã tràng xe cát, Kim Trọng lại đi vơ vẩn lục lọi tìm kiếm Thúy Kiều cho đến một lúc chàng dừng lại trước một ngôi nhà : nhà nàng ! Nhưng dù đấy là nhà nàng thật thì chàng đã làm gì được, khi hai bên chưa nói với nhau một lời; vả lại thực tại cũng rành rành ra trước mắt chàng đó : “thâm nghiêm, kín cổng, cao tường” hay “mấy lần cửa đóng then cài”. Song :

Cho hay là giống hữu tình,
Đố ai gỡ mối tơ mành cho xong.

nên chàng cũng vẫn “tần ngần đứng suốt hồi lâu”.

Ai trong chúng ta lại chẳng hơn một lần yêu ? Chúng ta đã bỏ hàng bao giờ viết nên một lá thư tình với những lời lẽ tha thiết bi thương … để rồi xé đi không một chút tiếc công là gì đó ? Vào những trưa hè xát nắng hay giữa cơn gió táp mưa sa hoặc trong đêm khuya vắng vẻ… , chúng ta đã chẳng quản nhọc mệt bước qua đi lại trước nhà người yêu để mong tìm một ánh mắt, một nụ cười … Chúng ta chỉ làm theo tiếng gọi của con tim, nghĩa là làm với hết cả chủ quan của mình mà chẳng suy đi tính lại …

Vì thế, hành động của Kim Trọng ở nơi đây chẳng làm cho ta ngạc nhiên lắm. Chàng đã sống rất thành thật với lòng mình mà không sợ một ai quở trách.

Cũng như phần nhiều mối tình khác của con người, Kim-Kiều đã gặp nhau trong sự ngẫu nhiên. Không kể cuộc hội ngộ đầu tiên, giờ đây một sự may mắn khác đã xảy ra để cho mối tình của đôi trai tài gái sắc kia càng thêm khăng khít : Sau khi Kim Trọng thuê căn phòng trống bên cạnh nhà Thúy Kiều để trọ học, hôm nọ “lần theo tường gấm dạo quanh”, chàng đã nhặt được một cành kim thoa. Đó là chiếc trâm vàng của nàng. Cơ hội lại đến ! Thêm một lần nữa Kim Trọng gặp gỡ Thúy Kiều. Nói làm sao hết được nỗi vui sướng của chàng bấy lâu nay mong chờ ngóng đợi ! Tình yêu của chàng giờ đây đã chín muồi, chàng không còn rụt rè giữ ý như phút đầu gặp gỡ nữa. Chàng đắm đuối nhìn nàng để rồi sau đó thổ lộ những nỗi nhớ thương của mình mà bao ngày tháng đã ấm ức, rạo rực chỉ chờ một dịp để tuôn trào hết ra. Kim Trọng nói tất cả không một chút giấu giếm, e thẹn; nói thao thao bất tuyệt để van xin kêu nài cũng như “ép buộc” nàng chạnh nghĩ đến tấm thân bèo bọt với mối chân tình dào dạt kia của chàng :

Rằng : ” Từ ngẫu nhĩ gặp nhau,
Thầm trông, trộm nhớ, bấy lâu đã chồn.
Xương mai, tính đã rũ mòn,
Lần lừa, ai biết hãy còn hôm nay !
Tháng tròn như gởi cung mây,
Trần trần một phận ấp cây đã liều !
Tiện đây xin một hai điều,
Đài gương soi đến dấu bèo cho chăng ?”

Trong đoạn nầy Trương Tửu đã nhận định : “Vì thế nên đã yêu thì phải sầu, phải nhớ, phải chờ. Và sau rốt phải táo bạo. Sự táo bạo là sự phóng cảm rất cần thiết để kết tinh đột ngột cái tình yêu đã chớm nở thành thực tế”.

Lúc phải táo bạo mà không táo bạo, lúc chưa nên táo bạo mà táo bạo là không hiểu đến luật yêu đương – là thất bại.

Kim Trọng đã yên lặng phải lúc. Và đã táo bạo phải nơi. Chữ “táo bạo” ở đây, Trương Tửu dùng quá “vật chất” mặc dù “tình yêu đã chớm nở thành thực tế !”

Khi hai người yêu nhau – yêu một cách chân thành như mối tình Kim-Kiều họ cầm tay nhau, hôn nhau … Những hành động ấy ta có thể cho là táo bạo không ? Phải tế nhị mà nói rằng không ! Những hành động ấy vô vị lợi; đó chỉ là cách bộc lộ của một tình yêu đương độ dạt dào, một chứng vật cho thấy hai người yêu nhau, và hành động kia là một hành động vô ý thức ! … ( Lẽ dĩ nhiên ở đây tôi chỉ đề cập đến một mối tình chân chính trong sạch ).

Ai tình thường được kết đúc và nảy nở trong sự thành thật của đôi trai gái. Với những lời lẽ tha thiết nhưng chân thực của Kim Trọng, Thúy Kiều đã bị “quyến rũ” để dấn bước vào cõi yêu đương :

Lắng nghe lời nói như ru,
Chiều xuân dễ khiến nét thu ngại ngùng.

Và :

Đã lòng quân tử đa mang,
Một lời vâng tạc đá vàng thủy chung.

Thế là chàng đã thắng. Kim-Kiều giờ đây đương nhiên là đôi tình nhân và họ đi về với nhau trong tiếng gọi của ái tình …

Suốt từ khi họ gặp nhau lần đầu cho đến lúc “Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Đinh ninh hai miệng, một lời song song”, ta thấy tâm lý của Kim Trọng đã diễn biến một cách có nghệ thuật và hợp lý. Tâm lý ấy không ước lệ và chẳng xa vời chúng ta. Đó là một tâm lý sống động thiết thực, và sự thành công của Kim Trọng trên lãnh vực ái tình là một lẽ đương nhiên.

Ngoài tính đa tình, Kim Trọng lại đa cảm nữa. Tâm lý con người vẫn thường vậy. Hễ đa tình thì thế nào cũng đa cảm. Có cảm rồi mới có tình, có yêu đương nồng thắm. Và kẻ đa cảm thường hay có những sự xúc động theo từng biến chuyển bên ngoài : Ta có thể cho đó là những cái gì biểu hiện sự thành thật nhất của con người. Người đa cảm, nhất là hạng văn nhân, cái hạng mà người đời vẫn thường mỉa mai là “trói gà không chặt” hay “dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm” ấy, đứng trước một việc bất trắc trớ trêu có liên can đến mình, thường chỉ biết than dài thở vắn hoặc cho dòng nước mắt tuôn trào chảy xuôi.

Kim Trọng cũng thế, sau nửa năm về Liêu Dương hộ tang chú, trở lại vườn Thúy, thấy người yêu đã lưu lạc tận phương trời nào, chàng đã khóc than như mưa như gió, khóc hoài khóc mãi, khóc cho đến ngất đi như muốn gởi tất cả nỗi niềm oan trái vào tiếng khóc :

Vật mình vẫy gió tuôn mưa,
Dầm dề giọt ngọc thẫn thờ hồn mai !
Đau đòi đoạn, ngất đò thôi,
Tỉnh ra lại khóc, khóc rồi lại mê.

Nhưng khóc để mà khóc, khóc rồi cũng phải nín, giữa cơn phiền muộn vô biên ấy, chàng trở về với những cái gì của ngày xưa, nhớ câu thề trong một đêm nào “vầng trăng vằng vặc giữa trời”, nhớ “chiếc kim thoa với khăn hồng trao tay”, nhớ tất cả …, chàng dìm mình vào dĩ vãng xa xôi mà sống với hoài niệm để rồi “gan càng tức tối, ruột càng xót xa”; và trong lúc mong chờ hình bóng cũ một cách tuyệt vọng thì :

Ruột tằm ngày một héo don,
Tuyết sương ngày một hao mòn mình ve.
Thẩn thơ lúc tỉnh lúc mê,
Máu theo nước mắt hồn lìa chiêm bao.

Sự đa cảm quá đáng của một chàng trai như Kim Trọng có nên để cho ta chỉ trích không ? Phải đặt mình vào trường hợp của chàng, ta mới cảm thông được tất cả những nỗi đớn đau ấy ! Mối tình của Kim-Kiều là mối tình đầu, mà tình đầu là mối tình tha thiết nhất, mạnh mẽ nhất, nó có thể theo dõi vương vấn suốt một đời ta. Thế Lữ đã chẳng thốt nên câu thơ sau nầy là gì đó ?

Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm hồ dễ đã ai quên ?

Tự cổ chí kim hiếm gì bậc vĩ nhân đắm lụy vì tình ? Một Napoléon cũng đủ cho ta lấy làm điển hình rồi ! Trong một cuộc hành quân gian lao khổ cực, ông đã bỏ ăn mất ngủ, xa bạn quên bè chỉ vì một việc nhớ người yêu ! Đây tôi xin đơn cử ra một lá thư ngắn mà ông đã viết cho người yêu là Joséphine :

Em Joséphine yêu quý,

Em đã làm anh mất cả lý trí. Anh không ăn được. Anh không ngủ được. Anh không còn thiết gì đến bạn bè. Anh không còn thiết gì đến danh vọng. Chiến thắng chỉ có giá trị vì làm em vui. Nếu không thế, anh đã bỏ cả quân đội về ngay Ba-Lê phủ phục dưới chân em.
Em đã khiến anh yêu không bờ không bến; em khiến lòng anh rạo rực điên cuồng. Không một giờ phút nào anh không ngắm hình em, không một giờ phút nào anh không hôn hình em.
Bonaparte.
( Những Bức Thư Tình Hay Nhất Thế Giới )

Xem thế thì ta đủ rõ … Hơn nữa ở đây Kim Trọng cũng như muôn vàn kẻ tầm thường khác trong chúng ta, nỗi niềm của chàng là nỗi niềm muôn thuở của con người đa cảm, chàng đã sống thành thực với tâm tư mình … và ta không nên quá khắt khe đối với những dòng nước mắt nóng hổi kia của chàng !

Ngoài đa tình, đa cảm, Kim Trọng còn có một đức tính đáng chú ý, đấy là sự thủy chung và lòng tín nghĩa của chàng. Đó là điểm nổi bật nhất làm cho ta có cảm tình với chàng hơn cả.

Mặc dù đã lấy Thúy Vân làm vợ, nhưng chàng bao giờ cũng tưởng nhớ đến Thúy Kiều giờ đây phải lặn lội ở nơi chân trời góc bể, chẳng biết sống chết thế nào. Nỗi nhớ thương của chàng dạt dào và bi thiết làm sao ! Chàng lấy Thúy Vân chỉ vì nghĩa chớ đâu phải vì tình ? Cho nên hôm nay trước duyên mới “người yểu điệu, kẻ văn chương”, Kim Trọng cũng không sao vơi được nỗi khổ sầu :

Tuy rằng vui chữ vu quy,
Vui nầy đã cất sầu kia được nào !
Khi ăn ở, lúc ra vào,
Càng âu duyên mới, càng dào tình xưa.

Lòng nhớ thương chung tình ấy còn tỏ rõ trong cách đối xử của chàng với nhạc gia. Trong cơn hoạn nạn khốn cùng của gia đình Thúy Kiều, Kim Trọng đã rước mời hai ông bà Viên ngoại về ở với mình để sớm hôm hầu hạ thay nàng. Thế chưa đủ, chàng lại cho người tủa ra bốn phương trời để tìm kiếm nàng một cách chân thành, mặc dù giờ đây chàng đã làm nên chức phận, sống trong cảnh giàu sang có kẻ hầu người hạ : Chàng có thấy gì sung sướng đâu khi lòng mang nặng một gánh sầu :

Bình bồng còn chút xa xôi,
Đỉnh chung sao nỡ ăn ngồi cho an !
Rắp mong treo ấn từ quan,
Mấy sông cũng lội, mấy ngàn cũng pha.
Giấn mình trong áng can qua,
Vào sinh ra tử họa là thấy nhau.

Một kẻ chí tình như vậy, trách gì sau nầy gặp lại Thúy Kiều, con người đã mười lăm năm luân lạc với biết bao gió dập sóng vùi, chàng cũng nhìn nàng bằng đôi mắt tha thiết của ngày xưa và gợi lại lời thề năm cũ để xin cùng nàng kết tóc xe tơ. Cảm động làm sao chàng trai có một không hai ấy ! Đây ta hãy nghe những lời vàng ngọc của chàng :

Xưa nay trong đạo đàn bà,
Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường :
Có khi biến, có khi thường
Có quyền, nào phải một đường chấp kinh.
Như nàng lấy hiếu làm trinh,
Bụi nào cho đục được mình ấy vay ?

Chàng đã đi đúng theo con đường của các vị tiên nho vạch sẵn : hiểu rõ lẽ quyền biến một cách sâu xa, không hẹp hòi câu nệ.

Tóm lại Kim Trọng là một người khả ái, rộng lượng, biết ăn ở phải phép. Tâm lý của chàng là một tâm lý tế nhị và sống động. Và sau rốt, chàng là một tình nhân lý tưởng có thủy chung !

TRẦN VĂN DẬT

16 BÌNH LUẬN

  1. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Rất cám ơn thầy về những phân tích thật công phu và thú vị cho chữ “tình” giữa KT và TK. Ngày xưa có lẻ do cơ hội nam nữ đến với nhau không nhiều, lại chưa có film ảnh, chưa có internet, nên người ta yêu nhau thật say đắm, trọn vẹn…coi bộ con cháu ngày nay còn thua xa ông bà đó 😛

  2. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Thầy kính mến, cảm ơn Thầy đã gửi cho chúng em một bài giảng về chủ đề “Chữ Tình” giữa 2 nhân vật chính của Truyện Kiều là Thúy Kiều và Kim Trọng.
    Xưa nay, khi đọc Truyện Kiều, em thường nghĩ rằng nhân vật Từ Hải với “râu hùm, hàm én, mày ngài” vẫn có vẻ “quyến rũ” chị em phụ nữ hơn chàng thư sinh “yếu đuối” Kim Trọng. Hình ảnh Kim Trọng khá mờ nhạt trong suốt quãng đời gian truân của Thúy Kiều và em cũng cho rằng có lẽ người tình mà Thúy Kiều yêu nhất là Từ Hải. Chỉ tiếc là Từ Hải “chết đứng” sớm quá, điều đó cho thấy cái “nghiệp” của Thúy Kiều quá nặng vì nhan sắc và tài hoa. Cũng có thể do số và tướng mệnh Thúy Kiều không được làm “nhất phẩm phu nhân” mà chỉ là nàng hầu, hạng thứ. Phần cuối của Truyện Kiều tuy có hậu khi tác giả cho Kiều về sum họp với gia đình, còn làm bạn với người tình cũ “Khi chén rượu khi cuộc cờ, Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên”, nhưng em vẫn thắc mắc liệu Thúy Kiều có hạnh phúc thật sự không hay luôn mặc cảm thân mình giờ đây chỉ là cánh hoa tàn
    “Nàng rằng: Phận thiếp đã đành,
    Có làm chi nữa cái mình bỏ đi!
    Nghĩ chàng nghĩa cũ tình ghi,
    Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may”…
    Tuy nhiên, cần chú ý hoàn cảnh ra đời của tác phẩm gốc là Kim Vân Kiều của Thanh Tâm Tài Nhân, tác giả đời nhà Thanh, cuối thế kỷ 16 – đầu thế kỷ 17, sau đó Nguyễn Du đã cảm hứng viết nên Truyện Kiều vào đầu thế kỷ 19. Quan niệm về chữ trinh của chàng thư sinh Kim Trọng thật là hiện đại, so cả với thế kỷ 21 tại Việt Nam ngày nay. Đó là điều làm cho em cảm thấy Kim Trọng “hay” lắm đó Thầy!
    Mong được đọc bài kế tiếp Thầy sẽ viết về người tình thứ hai của Thúy Kiều, chàng Thúc Sinh “sợ vợ”.
    Kính chúc Thầy luôn được sức khỏe. Học trò của Thầy, NDT

  3. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Cảm ơn thầy đã đưa chúng em về lại [i]thời đại của Tố Như[/i], theo dõi những diễn biến tâm lý của chàng trai si tình Kim Trọng “yêu như lần đầu”. Cái điểm sáng mang đầy tính nhân văn mà mấy ai trong thời ấy có được: [i]hiểu rõ lẽ quyền biến một cách sâu xa, không hẹp hòi câu nệ[/i], em hiểu, đó là tấm lòng của ND.
    Kính chúc thầy vạn an.

  4. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Kính gửi thầy Dật :Bài viết của thầy rất công phu,lập luận gãy gọn,cho người đọc những hiểu biết về mối tình của Thúy Kiều về Kim Trọng
    Tuy nhiên tôi vẫn cho rằng nhân vật Kim Trọng là một thất bại của Nguyễn Du.KT chỉ biết yêu và yêu,thậm chí khi hoa đã tàn,KT còn sẵn sàng hứng lấy
    Thúy Kiều đã bán mình và bị đày đọa trong lầu xanh biết bao năm trời,tại sao KT không hề hay biết và nếu có biết KT cũng không hề đoái hoài đến thân phận của TK
    Vậy mà khi tan cuộc rồi,KT lại tới để chia phần và được “ khuyến mãi “ Thúy Vân.Một người tình như vậy có đủ tư cách để TK yêu hay không ?
    Chỉ biết yêu nhưng không có trách nhiệm,nếu KT sống lại ở thời này,chắc có lẽ nhiều bạn gái sẽ tẩy chay.Phải không các bạn ?
    LÊ XUÂN TIẾN

  5. Kính gửi Thầy Trần Văn Dật
    Cám ơn thầy về bài viết rất hay , tuy nhiên theo cảm nhận riêng , tôi vẫn không thích tính cách của Kim Trọng ,xin phép được đơn cử một trong nhiều chuyện như 🙁 “Mặc dù đã lấy Thúy Vân làm vợ, nhưng chàng bao giờ cũng tưởng nhớ đến Thúy Kiều “) Thưa thầy ! theo tôi cách đối xử đó đâu phải của một người đàn ông chân chính và đâu đáng được khen tặng ! Đâu có gì buộc Kim Trọng phải lấy Thúy Vân đâu ! Thúy Kiều “đáng thương” còn Thúy Vân ? Vài lời mạo muội , đúng sai mong thầy bỏ quá cho . Chúc thầy vui , khỏe .Kính thầy .

  6. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Thầy ơi, cho em có ý kiến về câu anh NĐ Hải bàn về tính cách Kim Trọng: “Mặc dù đã lấy Thúy Vân làm vợ, nhưng chàng bao giờ cũng tưởng nhớ đến Thúy Kiều “. Chuyện này cũng “bình thường” thôi phải không thầy? Vì Kim Trọng yêu Thúy Kiều chứ không phải Thúy Vân, đến khi Thúy Kiều lưu lạc, chàng cũng cất công cho người tủa ra khắp 4 phương trời để tìm nàng, nhưng Kiều lạc đâu mất tìm không ra, thôi thì “tình chị mà duyên em”, lấy Thúy Vân để còn thay Kiều phụng dưỡng ông bà nhạc. Chuyện lòng chàng cứ vấn vương Kiều là đúng tâm trạng rồi, chứ lấy Vân xong, vui duyên mới quên mất Kiều thì thật là “tệ hại”! Em thấy vậy chàng Kim cũng là đàn ông chân chính đó chứ. Trước sau như một, đó là điều rất đáng cho quý ông đời nay học hỏi. Tuy nhiên, hãy nhớ câu chuyện này xảy ra ở thế kỷ 19, chứ nếu ngày nay mà như vậy thì chàng Kim sẽ bị người đời nói là “hoa thơm quơ cả cụm”, còn về nhà thì bị Thúy Vân .. ngắt véo, sống đâu có nổi đâu phải không Thầy? 😛
    Riêng em thì mong thầy viết nhanh nhanh đến đoạn Kiều gặp Từ Hải! Những ngày Kiều sống bên Từ Hải là những ngày trọn vẹn và đáng sống nhất.

  7. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Các cô thời nay nghe các anh nói thế chắc khoái lắm 😛 nhưng cũng phải đặt mình vào vị trí của người xưa chứ. Chưa có cell phone, chưa có face book, tìm em như thể tìm chim!
    KT lấy TV vì lời ủy thác của TK, vì muốn chăm sóc cho song thân của nàng…nhưng một phần là vì TV dù ít hay nhiều cũng mang dáng dấp, ánh mắt của TK (dù gương mặt có tròn hơn một chút) KT khi gặp như đã thấy lại bóng nguoif xưa.
    nên ngẫm nghĩ cũng là một chút tình…

  8. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Thêm chút nữa nghen Hà! Vấn đề ở đây là ai bảo Thúy Vân chịu lấy Kim Trọng làm chi! Biết rõ chàng này yêu chị mình. Anh Hải nói “Đâu có gì buộc Kim Trọng phải lấy Thúy Vân đâu! ” thì ngược lại cũng thế, đâu có gì buộc TV phải lấy anh chàng này?
    Lý do thứ nhất: TV cũng thầm yêu KT? Lý do thứ hai” Hổng lấy thì sợ .. ế? Thôi lấy KT rồi có gì “share” với chị mình cũng đâu có sao, “lọt sàng xuống nia” mà 😀 Ở VN hiện nay mình có biết một ông nọ “quơ cả cụm” … 5 chị em đó! Huống chi Kim Trọng vừa đẹp trai nho nhã, cầm kỳ thi họa đủ cả, nay lại làm quan to, ân tình tràn đầy, kiếm đâu ra ( kể cả đời nay đó )! Các bạn nghĩ sao, có bàn tán chuyện này thì nói nho nhỏ thôi nha, ngồi học trong lớp mà nhiều chiện quá thầy rầy bây giờ đó 😉

  9. Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Kính thưa thầy ,em xin thầy cho em góp thêm ý của các bạn.Nguyễn Du đã xây dựng một Thúy Kiều xinh đẹp,đoan trang, nết na vẹn toàn,trong đó có hạnh hiếu mà trong suốt cuộc đời chìm nổi của bể dâu TK hằng nhớ đến cha mẹ.Kim Trọng lấy Thúy Vân để trả hiếu thế cho người yêu đáng quý biết bao.Cuối đời,TK đã được đoàn viên,sum họp là nhờ”bán mình đã động hiếu tâm đến trời”.Còn cuộc sống bây giờ có phần thực dụng nào được như trong truyện Kiều.Học trò cũ của thầy.

  10. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    V có bình trà ngon nè, mời các anh chị vừa bàn vừa nhâm nhi cho thấm giọng nghen. Cho V góp nhỏ thôi (sợ thầy rầy, chị Tâm cũng rầy nữa 😛 ). V thấy trong bài viết thầy đã dẫn thơ TL: “Cái thuở ban đầu…”, rồi thư của Napoléon gởi người tình, để chứng minh chuyện KT vẫn tưởng nhớ tới TK khi đã cưới TV làm vợ cũng là hợp với quy luật tình cảm thôi. Nếu các anh từng có một mối tình đầu thắm thiết, do trắc trở không đến được với nhau, liệu cuộc sống sau này có quên hết được không? Hay vẫn tơ tưởng để mời gọi nàng thơ? Kết quả là ” ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu” 😆 . Hi hi, V chỉ mới suy ra từ các ông anh thi sĩ của mình thôi đó. Trong nghịch cảnh đời thường V cũng biết có những câu chuyện ” tình chị duyên em” rất có hậu và đẹp vì sự chung thủy của người đàn ông.
    V rót trà nữa nghen. 🙂

  11. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Hi hi..Diệu Tâm ơi, mình còn nhớ có lần Thầy Bút cười biếm nhẻ: Kim Trọng là người dể chịu ghê! biểu lấy Thúy Vân cũng gật!!

  12. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Kim Trọng
    Ủa Vân ơi, đang học trong lớp mà ..uống trà được ha? Nếu thầy cho phép, chị góp thêm bánh hạt sen nữa nè 😛
    Bàn Truyện Kiều rất vui, cũng như “bói Kiều” vậy! Tha hồ mà “diễn Nôm” đó Vân ơi! Chờ thầy viết qua đoạn Kiều gặp Thúc Sinh rồi rót tiếp trà nghen Vân!

  13. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Phần 1 : Kim Trọng
    Hà, Tâm, Vân, Bạn Cựu NSNTHQN, Phượng và hai anh Hải và Tiến và các bạn thân mến,

    Hôm tối thứ bảy, thầy Dật có đt cho D nói thầy đã đọc những comments của các bạn và các anh. Thầy nói thầy vui lắm vì viết mà có được học trò cũ và người đọc phản hồi. Tuy vậy, thầy nói thầy chỉ đọc lướt qua thôi vì computer là của cháu và thầy không quen sử dụng. Sáng CN, D đã in tất cả các comments, gởi cho thầy.
    Sáng nay, thầy phone lại, nói đã nhận được và vui lắm vì đã …”đọc kỹ” được phản hồi của các bạn. Thầy nói khen, chê gì cũng vui vì là quan niệm của người đọc. Thầy khen DTâm “rành” Truyện Kiều đến vậy và rất thú vị màn nước trà và bánh hột sen… 😆
    Vậy nên thấy bài Thúc Sinh đã có Hà và Tâm gởi lời bàn, D mừng lắm và mong các bạn còm xôn xao lên để D in ra gởi đến thầy để thầy đọc cho vui nha.
    Thân mến
    nd

  14. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Phần 1 : Kim Trọng
    Ngọc Dung mến, nghe được thầy khen “rành” truyện Kiều, Tâm mừng quá xá là mừng đó Dung ơi 😛
    Riêng về Truyện Kiều, lúc dạy CĐSP Vĩnh Long mình có hướng dẫn cho giáo sinh sinh hoạt câu lạc bộ Truyện Kiều nên cũng có đọc nhiều. Mấy mươi năm nay bỏ nghề nên quên mất Kiều rồi, nay được thầy nhắc lại, thấy nhớ làm sao!
    Cảm ơn Dung đã in comments ra gửi để thầy đọc cho vui. Hôm 20/11/2011 cứ tưởng có thầy đến nhưng nghe nói thầy bệnh. Hôm nào có dịp tụi mình rủ nhau đi thăm thầy Dung nhé.

  15. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Phần 1 : Kim Trọng
    DTâm mến,
    Sao mà trùng hợp, DT có biết hiện giờ thầy ở Vĩnh Long không? Hihi, D có hứa với thầy khi nào đi Vĩnh Long sẽ đến thăm thầy. Hứa mà chưa biết khi nào thực hiện.
    Vậy khi nào rảnh tụi mình xuống thăm thầy nha. Chắc là vui lắm! Cả thầy cả trò.
    nd

  16. RE: Những Người Tình Của Thúy Kiều – Phần 1 : Kim Trọng
    Ồ vậy sao Dung ơi, mình không biết thầy đang ở Vĩnh Long. Đã lâu lắm rồi chưa về lại Vĩnh Long, mà nay cũng không biết còn ai ở đó để đi thăm. Vậy là bây giờ có cớ để đi VL rồi 🙂 Khi nào rảnh Dung cho mình biết đi. Có lẽ nên dành đến ngày 30/4 lúc đó mình mới hy vọng là đi được đó Dung.
    Mà Dung đi VL chưa vậy? Tự dưng làm mình nhớ. Mình có viết một bài ngắn về VL lâu rồi, gửi vào trang nhà Dung và các bạn đọc cho vui nghen!

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài Cùng tác Giả